“???”
Thái độ của Thẩm Dục thay đổi quá nhanh làm Du Đường có hơi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ thằng nhóc này đã chấp nhận quan hệ giữa hai người là yêu đương?
Hơn nữa rõ ràng là y còn ít tuổi hơn hắn, làm sao có thể tỏ ra trưởng thành hơn hắn được?
Thẩm Dục không để ý đến sự xấu hổ của hắn, cũng không quan tâm việc hắn không trả lời, chỉ tự mình chơi đùa với ngón tay của Du Đường, thờ ơ nói với hắn.
“Vừa nãy cấp dưới của tôi nói cho tôi biết đã bắt được kẻ phản bội tôi ngày hôm qua.”
“Hỏi tôi muốn xử lý như thế nào.”
Những ngón tay trắng lạnh xuyên qua khe hở ngón tay của Du Đường, nắm lấy tay hắn, vuốt ve phía bên trong ngón tay.
“Tôi nói trói gãhắn vào ghế, trói hai tay hai chân rồi dùng kìm nhổ từng cái móng tay với móng chân của gã ra, sau đó ngâm chân tay vào nước muối…”
“...” Du Đường đột nhiên cảm thấy đau tay.
Bị Thẩm Dục sờ đến mức hắn sinh ra sợ hãi trong lòng.
“Lại dùng dụng cụ* mở miệng gã ra, dùng búa đập vào từng cái răng một, sau đó bắt gã nuốt ….."
Du Đường nghe nói như vậy thì không tự chủ được mà liếm răng.
"Cuối cùng, để thuộc hạ của tôi cầm một con dao phẫu thuật sắc bén, cắt từng miếng thịt của gã xuống trong lúc gã tỉnh táo..."
"Cho đến khi lộ xương, nội tạng, ruột ra..."
Xong rồi, Du Đường cảm thấy cả người hắn bắt đầu đau.
Hắn cảm thấy nhất định là Thẩm Dục cố ý nói những lời này để hù dọa hắn!
Khoảng thời gian này trôi qua quá an nhàn, an nhàn đến nỗi gần như hắn đã quên mất rằng người này là một tên biến thái ngầm!
“Ngài Thẩm, gì nhỉ, ngài có đói bụng không?”
Du Đường cố gắng thoát ra khỏi lồng ngực y: “Tôi đi làm bữa tối.”
Nào biết Thẩm Dục hoàn toàn không buông tha cho hắn, y chỉ ôm chặt eo hắn, vùi mặt vào vai và cổ hắn, đôi môi cọ lên làn da mịn màng của hắn, hơi thở cùng hơi nóng khiến lưng Du Đường hơi run lên.
“Sao thế?” Y bật cười: “Sợ à?”
"..."
Du Đường nuốt nước bọt lắc đầu: "Không phải, tôi cho rằng một kẻ phản bội đáng bị như vậy."
“Giả vờ cái gì.” Thẩm Dục buông hắn ra: “Sợ chính là sợ.”
Y nhìn Du Đường: "Tốt nhất là anh nên cảm thấy sợ, tránh làm việc ngu ngốc sau lưng tôi."
"Nhưng mà nếu anh thật sự chọc tôi tức giận, tôi sẽ không đối xử với anh như vậy."
Nghe được lời này, Du Đường hơi kinh ngạc, nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Dục khiến hắn dừng lại.
"Tôi chỉ biết......"
"X chết anh."
"???"
Đây có phải là lời nói của con người không???
Có điều nhìn qua thi thậm dục tương đối hài lòng với biểu cảm của hắn, y cười tươi với hắn: "Được rồi, anh đi nấu cơm đi, tôi muốn ăn mì trứng cà chua."
"......"
Du Đường còn có thể nói cái gì, chỉ có thể giật giật khóe miệng trả lời rồi ngoan ngoãn đi nấu cơm.
*
Trong khoảng thời gian Thẩm Dục đang dưỡng thương, cả hai người vẫn ở biệt thự.
Bởi vì có Du Đường ở bên cạnh nên tính cách trẻ con của Thẩm Dục không cần đến bố trí như phòng ngủ nhà họ Thẩm.
Chỉ cần Du Đường ở bên cạnh y, y sẽ cảm thấy an toàn, theo thời gian y sẽ không còn nhút nhát nữa, từ từ trở thành một đứa trẻ bình thường.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, Du Đường đột nhiên nhận ra rằng hình như nhân cách thứ hai của Thẩm Dục đang lớn lên.
Cho đến một ngày, hắn tỉnh dậy lúc nửa đêm, nhìn thấy Thẩm Dục ngồi ở bên giường nghịch dao gọt hoa quả một cách thuần thục, nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ lạnh như băng.
Trong lòng hắn lập tức run lên, Du Đường vội vàng đứng dậy, cảnh giác nhìn y.
Hắn thử hỏi: "Thẩm Dục? Năm nay em bao nhiêu tuổi?"
“Mười một tuổi.” ánh sáng phản chiếu từ lưỡi của on dao gọt hoa quả nhỏ ở trên tay Thẩm Dục khiến tim người ta lạnh lòng.
"Sao thế? Ca ca." Y vẫn biết Du Đường, nghiêng đầu với người đàn ông trước mặt, nở một nụ cười tươi: "Sao anh lại dùng ánh mắt đó nhìn em?"
"......" Du Đường nhớ tới vụ hỏa hoạn trong nhà họ Thẩm xảy ra khi Thẩm Dục mười một tuổi, đúng lúc trùng khớp với nhân cách hiện tại của Thẩm Dục.
Y dùng sức cắm con dao vào tủ chỗ đầu giường, Thẩm Dục đưa hai tay sau đầu, nằm xuống giường.
"Ca ca, anh nằm xuống nói chuyện với em đi."
“... Được.” Du Đường cảm thấy hơi ngoài ý muốn với tình hình bây giờ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Dục sẽ có nhiều hơn một nhân cách.
Hơn nữa nhìn qua thì nhân cách này có vẻ không dễ chọc, tuy mới mười một tuổi nhưng lại lộ ra đầy nguy hiểm.
“Tôi không phóng hỏa.” Đi thẳng vào vấn đề, thiếu niên Thẩm Dục cười nói: “Nhưng tôi nói ra cũng không có ai tin.”
"Nhưng tôi cũng không trách họ."
"Bởi vì tôi là người chứng kiến cũng là đồng lõa trong vụ hỏa hoạn này. Nhìn thấy họ chết trong vụ hỏa hoạn khiến tôi phát điên lên vì sung sướng …..."
Du Đường không khỏi hỏi: "Vậy rốt cuộc là ai phóng hỏa?"
Thẩm Dục sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nhìn Du Đường: "Ca ca, anh thật sự tin tưởng em không phải là người phóng hỏa à?"
Nhìn thấy Du Đường gật đầu, y mím môi, đột nhiên không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Thật bất ngờ."
Y tiếp tục nói, "Là Thẩm Xương Liễu đã phóng hỏa."
Du Đường nhớ rằng Thẩm Xương Liễu là đại ca ốm yếu của Thẩm dục.
“Hắn ta là một kẻ điên.” Thẩm Dục nhún vai nói, “Thực tế đã có bốn người chết trong vụ hỏa hoạn đó”.
"Thẩm Kiến Dân, Thẩm Xương Liễu, Trình m với đứa bé trong bụng Trình m."
"Bởi vì bác sĩ chẩn đoán là Thẩm Xương Liễu có khối u não, hắn ta sẽ không sống nổi hai tháng nữa."
"Nhà họ Thẩm không thể không có người thừa kế, vì vậy Thẩm Kiến Dân và Trình m đã lên kế hoạch sinh thêm một đứa nữa để quản lý nhà họ Thẩm."
Du Đường cắt ngang, không nhịn được hỏi: “Không phải em cũng là đứa con nhà họ Thẩm à?"
"Ha ha ha ha..." Thẩm Dục nghe vậy thì nhìn Du Đường hai giây rồi cười lớn: "Ca ca, đừng đùa nữa."
Y ngừng cười, nhẹ giọng nói: "Em chỉ là một con chó trong mắt bọn họ."
Nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Dục, Du Đường cảm thấy hơi đau lòng.
Hắn nắm chặt tay tên thiếu niên, khiến Thẩm Dục nhìn hắn thêm một cái.
Sau đó y thả lỏng cơ thể, lại siết chặt ngón tay, nắm lấy tay Du Đường.
"Thẩm Xương biết Thẩm Kiến Dân và Trình m đã có con sau lưng, nghĩ rằng bọn họ muốn bỏ rơi hắn ta. Hắn cực kì tức giận nên đã khóa trái cửa phòng của hai người kia trong khi họ đang ngủ, tưới xăng bên ngoài và phóng hỏa muốn giết chết bọn họ, nhưng lại không nghĩ rằng ngọn lửa quá lớn, chính hắn ta cũng chết theo..."
"Khi đó em đã mở khóa lồng sắt, lặng lẽ đứng ở phía sau hắn ta nhìn hắn ta phát điên."
Trên mặt Thẩm Dục không có lấy một nụ cười, y lạnh lùng kể lại sự thật: "Nhìn thấy ngọn lửa thiêu rụi chiếc xe lăn và quần áo của hắn ta, nhìn hắn ta lăn lộn trên đất kêu cứu, lúc đó em cảm thấy rất vui, em cảm thấy đó là sự trừng phạt thích đáng cho bọn họ, và thậm chí còn muốn đổ một thùng xăng lên người hắn ta, để hắn bị thiêu đều đến khi chỉ còn là tro tàn ... "
Du Đường vẫn luôn quan sát biểu cảm của Thẩm Dục.
Kết quả là, hắn không nhìn thấy vẻ vui vẻ trên mặt Thẩm Dục, chỉ có sự lạnh lùng và trống rỗng.
Cha mẹ và tất cả người thân của y đều chết thảm trước mặt y, không thể không gây ra bóng đen tâm lý cho Thẩm Dục.
Nói về niềm vui, trên thực tế, những gì Du Đường cảm nhận được từ y rõ ràng là thê lương.
"Chân của em bị gãy không phải do bị xà ngang đè vào, mà là tàn tật do Thẩm Xương Liễu làm gãy chân em nhiều lần."
“Sở dĩ em nói vậy chỉ để thoát tội khi chứng kiến vụ hỏa hoạn mà không ngăn cản.”
"Sau khi bọn họ chết, Thẩm gia lập tức thuộc về em rồi."
"Em cực kỳ vui vẻ;"
"Cuối cùng, em không phải sống như dã thú nữa, cuối cùng em cũng có thể sống dưới ánh mặt trời như một người bình thường, cũng không còn có người nào…..."
Đột nhiên bị hắn ôm lấy, Thẩm Dục hơi sững sờ.
Du Đường ôm lấy y, nhỏ giọng nói: "Đủ rồi, đừng nói nữa."
"Không cần phải giả vờ mạnh mẽ như vậy." Hắn nói: “Em chỉ là một đứa trẻ, em cần phải dựa vào người lớn. Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ hãi là điều bình thường. Họ không có trái tim nhưng em vẫn có trái tim, thấy chết mà không cứu. Đó là không phải là lỗi của em, chỉ là em sợ hãi không thể phản ứng thôi..."
“Ca ca, anh đang nói nhảm gì vậy?” Thẩm Dục bị hắn ôm vào trong lòng, cười đến mức lồng ngực cũng rung động: “Đừng tự cho là đúng, em chưa từng nghĩ như vậy, em cho rằng bọn họ đều đáng chết, mọi thứ đều là lỗi của bọn họ, chết cũng không đáng tiếc!"
“Em chưa bao giờ coi họ là người thân của mình!"
"Bọn họ đều là những tên khốn!"
"Chúng đều là lũ súc sinh không có tình người!"
"Đều là..."
Giọng nói dần dần yếu đi, hai mắt Thẩm Dục đỏ bừng.
Y ôm chặt Du Đường, mím môi không nói nữa, nhưng thân thể khẽ run lên, cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình.
Một lúc sau, Du Đường cảm thấy trên vai mình ướt đẫm.
Hắn thở dài, dùng bàn tay to xoa xoa mái tóc của Thẩm Dục rồi lặng lẽ ở cạnh y suốt đêm.
Chú thích: Dụng cụ dùng để mở miệng kẻ phản bội Thẩm Dục: