Lúc Du Đường tỉnh lại, phát hiện cả người mình đang bị Thẩm Dục ôm ở trong ngực, chân của đối phương chân còn gác ở trên đùi hắn, ôm chặt đến mức hắn không thể động đậy được.
Trên đầu lộ ra một dấu chấm hỏi, Du Đường hoàn toàn ngốc.
Rốt cuộc tình huống này là như thế nào?
Hắn thử cử động đã lập tức cảm thấy đầu gối mình đụng phải thứ gì đó.
Sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Đừng lộn xộn.” Thẩm Dục cọ cọ cổ hắn, ngửi được mùi hương khiến người khác an tâm: “Để tôi ôm anh thêm một lát.”
“???”
“Ngài Thẩm, ý của ngài là gì?” Du Đường không thể nào nghĩ ra tại sao thái độ của người này sẽ thay đổi lớn như vậy chỉ sau một đêm, chẳng lẽ ngày hôm qua Thẩm Dục bảo hắn cút chỉ là ảo giác của hắn à??
“Có ý gì anh còn nhìn không ra à?” Y đã suy nghĩ cẩn thận tâm tư của mình đối với Du Đường, do đó thay đổi từ bệnh sạch sẽ thành chứng khao khát da thịt nghiêm trọng, Thẩm Dục còn đang liều mạng hút Du Đường, lông mi thật dài quét qua làn da ở cổ của người đàn ông, khiến lưng Du Đường tê dại.
“Về sau anh không chỉ phải làm người làm của tôi, còn phải phụ trách làm ấm giường cho tôi, ngủ cùng tôi, làm gối ôm hình người cho tôi, mặc kệ tôi chạm vào người anh như thế nào đều không được phản kháng.”
“???” Du Đường không nhịn được hỏi: “Không phải, ngài Thẩm, ngày hôm qua ngài còn nói……”
“Anh có hai lựa chọn, đồng ý hoặc chết, chọn một cái.”
“???”
Đệt! Lại bày ra dáng vẻ này với hắn!
Thẩm Dục hừ một tiếng: “Mau chọn.”
Du Đường lập tức nhận thua: “Tôi chọn cái thứ nhất.”
Hắn vừa mới đồng ý xong, đã nghe thấy thậm dục nhấn mạnh: "Nhưng mà anh đừng nghĩ tôi đưa ra yêu cầu này cho anh thì là tôi thích anh.”
“Anh ở trong mắt tôi cũng chỉ là một người làm, bồi giường, gối ôm mà thôi.”
“Anh phải tự mình hiểu lấy, càng đừng tự mình đa tình, hiểu chưa?”
“……”
Ở trong lòng, Du Đường trợn mắt, gật đầu: “Đã hiểu.”
Sau đó quay đầu lại, hệ thống lập tức thông báo cho hắn biết độ hảo cảm của Thẩm Dục đã tăng tới 65 qua một đêm, thế này mà còn nói không phải là thích, nó trồng cây chuối gội đầu cho xem.
Du Đường: Thống Thống, ngươi có tóc à?
[…… Ký chủ, ta cảm thấy ngài đang sỉ nhục tôi.]
Du Đường không nhịn cười được.
…
Độ hảo cảm của Thẩm Dục tăng vọt, nói kiểu gì thì đối với hắn cũng đều là chuyện tốt, Du Đường cũng không nghiên cứu quá trình thay đổi suy nghĩ của Thẩm Dục đêm qua.
Sau đó Thẩm Dục phải rời nhà họ Thẩm để làm việc cũng đưa hắn theo bên cạnh.
Còn cho hắn một cái điện thoại di động, tốt xấu gì cũng cho hắn công cụ liên lạc.
Bởi vì lúc trước Thẩm Dục kiêng kị hắn là người của Hàn Tử Thần, cho nên vẫn luôn phái người giám sát hắn nên ngay cả cơ hội sờ vào công cụ liên lạc hắn cũng không có.
Bây giờ đưa hắn ra ngoài, ngược lại còn bằng lòng để cho hắn chạm vào điện thoại di động.
Mở danh bạ ra, cũng chỉ có một số điện thoại rõ ràng là của Thẩm Dục, ghi chú là: “Ông chủ của tôi.”
Du Đường: “...”
Hắn nhìn Thẩm Dục.
Thẩm Dục thưởng thức cây gậy batoong trên tay, giống như không có việc gì mà nhìn cây xanh xẹt qua ngoài cửa sổ xe.
“Công chúa nhỏ?”
Nghe thấy xưng hô này, sang mặt Thẩm Dục thay đổi ngay lập tức, ngồi không yên, y nhìn về phía Du Đường, muốn dạy dỗ người đàn ông vô lễ này, lại thấy du đường nhìn chằm chằm bộ phim công chúa Barbie trên màn hình điện thoại di động, cảm thán: “Ai nha, công chúa nhỏ thật đáng yêu a.”
“……” Thẩm Dục tức giận nghiến răng.
Y cũng không biết tại sao lá gan Du Đường lại lớn như vậy, bây giờ còn học được cách oán giận y từ công khai đến ngấm ngầm.
Nhưng y lại không thể tự mình lên gánh tội.
Chỉ có thể chịu đựng.
“Đừng xem.” Thẩm Dục nhấp môi: “Ồn ào phát sợ.”
“Xin lỗi.” Du Đường kinh ngạc nhìn y, nhịn cười trong lòng, lấy ra một bộ tai nghe: “Tôi mang tai nghe.”
“…”
Thẩm Dục đột nhiên hối hận khi đưa điện thoại di động cho hắn.
*
Đi tới chỗ ở bên ngoài của Thẩm Dục, không giống như kiến trúc Trung Quốc của nhà họ Thẩm, thiết kế nội thất ở đây là phong cách thuần Nhật, phối màu cũng vô cùng ấm áp thoải mái.
Ngoại trừ những vệ sĩ ngoài sáng trong tối ở ba tầng khiến người ta mất hứng thì những nơi khác hầu như không có khuyết điểm.
Lúc dư đường ở hiện đại đã rất thích phong cách Nhật Bản này, trong nhà hắn cũng trang trí như vậy.
Cho nên lúc hắn vừa mới vào phòng, đã cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Thẩm Dục đưa hắn đi dạo một vòng,, hỏi hắn: “Anh cảm thấy nơi này lớn không?”
Căn biệt thự rộng hơn 700m2 cộng với sân vườn quả thật là rất lớn.
Du Đường gật đầu: “Rất lớn.”
Thẩm Dục lại hỏi: “Thích phong cách này không?”
“Thích.”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Dục Mỉm cười hiền lành với hắn: “Sau này ở đây đều do anh quét dọn.”
“???”
“Thật ra tôi rất không thích có người chạm vào đồ của tôi, bây giờ tôi cũng chỉ có thể chạm vào anh. Cho nên tôi suy nghĩ rất lâu, quyết định sa thải tất cả người làm, nhiệm vụ quét dọn ở đây sau này đều giao hết cho anh.”
Y hỏi Du Đường: “Có cảm động không?”
“……”
Thẩm Dục, ngài có thể làm người không?!
Đừng cho là tôi không biết anh đang báo thù vì vừa nãy ở trên xe tôi oán giận anh!!
Nội tâm du đường gào thét, trên mặt vẫn là biểu cảm gió êm sóng lặng điềm đạm: “Nhận được sự coi trọng của ngài Thẩm, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Thẩm Dục bình tĩnh lên lầu: “Vậy vất vả cho anh rồi.”
*
Thẩm Dục là người cầm quyền của nhà họ Thẩm, nên phải tham gia xã giao rất nhiều.
Mà thân phận của hàn tử thần lại là đại thiếu gia duy nhất của nhà họ Hàn có thể chống lại nhà họ Thẩm, khó tránh khỏi việc sẽ xuất hiện cùng một nơi với Thẩm Dục.
Bây giờ lần nào Thẩm Dục ra ngoài cũng đưa Du đường đi theo, cuối cùng Du Đường và Hàn Tử Thần cũng gặp nhau.
Nhưng mà Du Đường nghi ngờ Thẩm Dục cố ý để hắn gặp mặt Hàn Tử Thần, mượn cơ hội này thử thái độ của hắn.
Bởi vì hệ thống nói với hắn, trước khi ra ngoài, Thẩm Dục đã giấu máy nghe trộm trong túi quần áo của hắn.
Cho dù bây giờ Hàn Tử Thần ép hắn tới nhà vệ sinh, cuộc đối thoại giữa hai người vẫn có thể lọt vào tai Thẩm Dục không sót một chữ nào.
Xem ra Thẩm Dục vẫn không hoàn toàn tin tưởng hắn.
“Du Đường.” Hàn Tử Thần lạnh giọng hỏi hắn: “Anh còn nhớ rõ bản thân là người của nhà họ Hàn không?”
“Nhà họ Hàn Chúng tôi nuôi anh hai mươi năm, bây giờ vừa quay đầu anh đã quên nhiệm vụ của mình, ở cùng một chỗ với tên ma quỷ máu lạnh Thẩm Dục kia, anh cảm thấy anh không làm nhà họ Hàn thất vọng à?”
Hay cho một câu bắt có đạo đức(1).
Du Đường mím môi, vừa ngước mắt lên đã thay đổi thành biểu cảm ẩn nhẫn khổ sở: “Tôi chưa từng quên bản thân là người nhà họ Hàn, tôi cũng vẫn nhớ rõ ơn nuôi dưỡng của nhà họ Hàn đối với tôi.”
“Cho nên tôi đã nói với ngài Thẩm, cho dù tôi theo ngài ấy, cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì làm tổn hại đến nhà họ Hàn.”
“Ngài Thẩm là người tốt, y đồng ý với yêu cầu của tôi rồi .”
“Thiếu gia……” Nói đến đây, Du Đường cúi đầu thật sâu với Hàn Tử Thần, nói: “Xin lỗi, tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ ngài đưa ra.”
“Bởi vì……”
Ánh mắt của người đàn ông trong suốt, giọng nói nghiêm túc kiên định: “Tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội ngài Thẩm.”
[đinh —— độ hảo cảm của Thẩm Dục+10, độ hảo cảm hiện tại là 75!] Hệ thống hô to: [Ký chủ thật trâu bò!]
Mà lúc này Thẩm Dục đang ở trong hội trường vuốt ve ly rượu trong tay, uống một hơi gần cạn.
Không quan tâm tới những người xung quanh đang bắt chuyện với y, cất bước đi về phía Du Đường.
Chú thích:
(1)Bắt cóc đạo đức (道德绑架): đề cập đến một hiện tượng mà mọi người sử dụng các tiêu chuẩn quá cao hoặc thậm chí không thực tế để yêu cầu, ép buộc hoặc công kích người khác và kiểm soát hành vi của họ dưới danh nghĩa đạo đức.