Sau ngày hôm đó, Nguỵ Mặc Sinh đã phát sốt rất lâu, cả người đều ốm đi một vòng.
Y nhìn bức thư Khương Viện để lại cho mình, và biết được thân phận thực sự của mình.
Không lâu sau, người của nhà họ Nguỵ liền tìm được y, đưa y đến trang viên nổi danh ở thành phố A.
Ngụy lão gia tử đầu tiên là hư tình giả ý mà bày tỏ lòng tưởng niệm cùng áy náy với y.
Sau đó, ông dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói muốn bồi dưỡng y thành người thừa kế gia nghiệp của nhà họ Nguỵ.
Ngụy Mặc Sinh nhất thời cảm thấy rất buồn cười.
Lúc trước y nằm mơ cũng muốn vượt qua Nguỵ Sâm, y hâm mộ đối phương sinh ra đã là thiếu gia nhà giàu ngậm thìa vàng, hâm mộ đối phương sinh ra đã ở vạch đích, cho rằng đây là nguyên nhân đối phương được Du Đường ưu ái.
Nhưng bây giờ Nguỵ Sâm đã chết, Du Đường rời đi, toàn bộ nhà họ Nguỵ đều dễ dàng trở thành món đồ trong tay y.
Nhưng y một chút cũng không vui.
Nhưng mà y sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Nguỵ lão gia tử.
Y cần phải tiếp quản nhà họ Nguỵ.
Bởi vì y muốn lợi dụng mạng lưới quan hệ của nhà họ Nguỵ để giúp y tìm được Du Đường.
Y không tin, y lật tung cả nước cũng không tìm được Đường ca.
*
Giống như Du Đường nói, tư chất của Nguỵ Mặc Sinh rất tốt, nếu như nhất định phải nói, thì có thể được xưng là thiên tài, và y có thể học mọi thứ rất tốt.
Y chỉ mất nửa năm để thăm dò hoạt động kinh doanh của nhà họ Nguỵ, dưới sự chỉ đạo của phó chủ tịch, y mất chưa đầy một năm liền hiểu rõ mạng lưới quan hệ của nhà họ Nguỵ.
Vì thế, y chính thức bắt đầu tìm kiếm Du Đường.
Trong quá khứ, xe lửa, máy bay, tàu thủy, đường sắt cao tốc, còn có các thành phố, thôn quê.
Gần như đã tra xét tất cả.
Phát hiện đối phương trong một năm qua thế nhưng không có bất kỳ hoạt động gì.
Không có ghi chép chi tiêu, không có ghi chép sử dụng điện thoại đi động, cũng không có lịch sử đi lại.
Ngụy Mặc Sinh cảm thấy kinh ngạc, trong lòng trào ra một loại cảm xúc khủng hoảng.
Mãi cho đến khi một tên nhà giàu trong giới thích quyền anh gửi cho y một đoạn video, rốt cuộc y mới nhận ra tại sao Du Đường lại giống như bốc hơi khỏi thế gian, biến mất lâu như vậy.
Bởi vì Đường ca đã chết.
Y vẫn luôn tìm kiếm một người sớm đã chết vào một năm trước.
Khi y biết được tin tức này, lại bình tĩnh lạ thường
Đoạn video dài nửa giờ, hoàn toàn là đơn phương hành hạ đến chết.
Kết cục là hai cánh tay và đùi phải của Du Đường đều bị gãy, khuôn mặt huyết nhục mơ hồ không thể nhìn ra bộ dáng, máu tươi nhuộm đỏ cả nửa sàn đấu.
Ngụy Mặc Sinh click mở video, xem nó lần thứ hai, sau đó lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu…
Đến lần thứ mười, y chạy vào phòng vệ sinh, ôm bồn cầu, họ khan và nôn mửa dữ dội.
Cuối cùng không thể nôn ra bất cứ cái gì nữa, liền bắt đầu khóc.
Y ném điện thoại ra ngoài, âm thanh bên trong loa phát thanh truyền đến, y liền dùng tay đập nát màn hình, máu tí tách nhỏ trên mặt đất, y lại giống như không cảm nhận được đau đớn, đem điện thoại xoa lên động mạch, hung hăng cứa mạnh lên, một cái, hai cái, ba cái…”
Đau đớn kịch liệt làm y không tự giác mà run rẩy, Nguỵ Mặc Sinh nghẹn ngào ngồi trên ghế lạnh, tuỳ ý để máu chảy trên mặt đất và áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Khi tỉnh lại lần nữa, y đang ở bệnh viện.
Ông nội đứng trước giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, tức giận hỏi y: “Tại sao lại muốn tự sát?”
“Không có tự sát.”
Giọng y khàn đặc, cổ họng đau rát.
Y nhìn ông lão, lắc đầu: “Chỉ là không muốn sống nữa.”
“Ngươi, ngươi nhìn lại mình đi?! “ Ông nội hắn tức đến phát run, được bảo tiêu đỡ lấy: “Ngươi thật là muốn làm ta tức chết.”
Sau đó ông y nói những gì, Nguỵ Mặc Sinh đều đã quên.
Hoặc là nói hắn một câu đều nghe không vào.
Sau khi xuất viện, y đi tìm Lý Tấn, hỏi cậu ta ngọn nguồn sự việc.
Lý Tấn còn muốn giấu giếm, Nguỵ Mặc Sinh liền nói y đã biết chuyện Du Đường đã qua đời, Lý Tấn nghe xong lời này, hiểu rằng cho dù gạt Nguỵ Mặc Sinh cũng không có ý nghĩ gì.
Lý Tấn nói cho y biết, căn hộ kia không phải do mình mua được, mà là Du Đường mua được rồi sau đó chuyển sang tên cho mình.
Còn có, ngày đó cậu ta và Vương Chí nghe những người trong giới quyền anh nói, sở dĩ Du Đường đi gặp Nguỵ Sâm, là bởi vì Tô Vũ nói nếu hắn ta không vui, thì sẽ khiến cho Nguỵ Mặc Sinh không được sống tốt.
Từ lâu Du Đường đã muốn cho Nguỵ Mặc Sinh thoát ly khỏi giới quyền anh này, nhưng hợp đồng mười năm, tiền vi phạm hợp đồng một ngàn vạn nếu không trả đủ, quỷ hút máu như Tô Vũ sẽ không đồng ý chấm dứt hợp đồng.
Cho nên hắn mới cùng Ngụy Sâm ký hợp đồng, đi tham gia giải đấu sinh tử quyền anh của SR, là có thể nhận được hai ngàn vạn, trong đó một ngàn vạn là tiền chi trả vi phạm hợp đồng cho Tô Vũ, 500 vạn đưa cho Vương Chí và Lý Tấn, số còn lại thì để ở trong thẻ từ Lý Tấn đưa cho Nguỵ Mặc Sinh.
Lý Tấn lấy từ trong tủ ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho Nguỵ Mặc Sinh: “Đây là số tiền mà Đường ca cho tôi và Vương Chí, chúng tôi một phân tiền cũng không động tới, mặc dù biết hiện tại cậu không cần số tiền này, nhưng tôi hy vọng cậu có thể nhận lấy, nếu không lương tâm của tôi và Vương Chí đều sẽ cắn rứt.
“Đường ca nói, hắn nhất định có thể sống sót trở về…” Nhớ tới chuyện cũ, hai mắt Lý Tấn đỏ lên, che miệng lại hoà hoãn mới chậm rãi nói:
“Ai ngờ thế nhưng con mẹ nó tên kia lại dùng thuốc cấm!”
“Đường ca an táng ở đâu?”
Ngụy Mặc Sinh mặt vô biểu tình mà ngắt lời Lý Tấn, hỏi địa chỉ xong liền rời đi, không nói nhiều thêm một câu.
Trái tim đã đau đến chết lặng.
Thanh niên dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là những điều Du Đường đã từng nói qua, những việc Du Đường đã từng làm.
Trước kia y đã từng cho rằng mình đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, lại không phát hiện từ khi gặp được Du Đường, bản thân mình đã được Du Đường che chở ở sau lưng, mỗi phút mỗi giây đều sống trong thành lũy kiên cố mà hắn tạo ra.
Một tên tư bản quyền anh ngầm yêu tiền như yêu mạng sẽ tặng giày cho y? Đưa tiền? Còn giải trừ hợp đồng miễn phí?
Nói ra đã cảm thấy buồn cười.
Y thế mà lại tin.
Lý Tấn một người không kiếm được bao nhiêu tiền, thế nhưng sẽ dùng 25 vạn mua một căn hộ rách nát thậm chí không đáng giá 15 vạn?
Thế nhưng, y cũng tin.
Đường ca, để lại cho y thẻ ngân hàng 500 triệu, còn nói hắn trở về quê, chỉ là chưa biết ngày về mà thôi.
Y con mẹ nó cũng tin.
Hơn nữa còn ngây ngốc tìm kiếm khắp cả nước suốt một năm trời.
Ngụy Mặc Sinh nghĩ nghĩ liền cười rộ lên.
Tiếng cười như bị bóp ra khỏi cổ họng, dị thường vặn vẹo khó nghe.
Y che miệng lại, khóc không được, liền liều mạng cười.
Mãi cho đến khi quỳ trước mộ Du Đường, dùng tay phủi tro bụi trên di ảnh của nam nhân, nụ cười quái dị mới dừng lại.
“Đường ca…” Y nói: “Anh lừa em rất khổ.”
“Nói với em là trở về quê, kỳ thật lại ngủ dưới ba tấc đất này cả năm trời.”
“Bây giờ em rốt cuộc cũng tìm được anh. Anh cũng đừng ngủ nữa, dậy nhìn em có được không?”
Mộ địa im ắng, người trong ảnh cười có chút lưu manh, lại đẹp trai quá mức, ánh mắt dịu dàng mà nhìn y.
Ngụy Mặc Sinh mím môi, tựa trán lên tấm bia đá lạnh lẽo.
Y cho rằng chính mình không còn rơi nước mắt được nữa, nhưng hốc mắt vẫn ươn ướt, thanh âm từ bình tĩnh cũng dần trở nên khàn khàn: “Anh lên nhìn xem em…”
“Nhìn xem em…”
“Lại gọi em một tiếng A Sinh, lại xoa tóc em, lại búng trán em một cái, bảo em là tiểu tử thúi, thật to gan…”
Y cắn chặt răng, nước mắt liền chảy vào trong miệng, thật đắng chát.
“Thật sự, cầu xin anh, cầu xin anh, đừng ngủ nữa, tỉnh lại…”
“Đường ca, anh tỉnh lại đi được không…Đường ca…”
“Đường ca…”
*
Sau khi từ mộ địa trở về, Nguỵ Mặc Sinh tìm người đem tên một năm trước giết chết Du Đường đưa tới nhà họ Nguỵ.
Đeo găng tay đấm bốc lên, dựa theo trên video tên kia đánh Du Đường, một quyền lại một quyền mà ăn miếng trả miếng, đánh tên kia đến toàn thân tàn phế.
Ngày hôm sau, y tổ chức một cuộc họp báo trực tiếp.
Hơn nữa, còn mời giám khảo của cuộc thi y khoa mà một năm trước y tham gia tới, còn có giáo viên của trường đều mời lại đây.
Năm đó y thi đấu đạt được giải nhất, nhưng bởi vì chuyện của Du Đường và nhà họ Nguỵ cho nên cuối cùng y không có đi tham gia lễ trao giải.
Bây giờ y đưa tất cả những người tham gia lễ trao giải đến, chính là để hoàn thành lễ trao giải đó.
Hơn nữa yêu cầu truyền thông phải phát sóng trực tiếp trên tất cả các nền tảng.
Trước khi lên sân khấu, y lấy từ trong túi ra một bình thủy tinh, đổ thuốc bên trong ra, nuốt xuống, rồi mới lên sân khấu đọc diễn văn.
Cần trên tay chiếc cúp thuộc về mình, y không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, mà trầm ổn bình thản mà lên nói.
“Thật vinh hạnh vì có thể giành được giải thưởng này, tại đây tôi muốn gửi lời cảm ơn đến mẹ, cảm ơn giáo viên của tôi, cảm ơn trường học, cảm ơn bạn học của tôi, nhưng người tôi muốn cảm ơn nhất chính là Đường ca.”
“Tên của anh ấy là Du Đường, là một võ sĩ quyền anh thực lực mãnh mẽ, lớn lên đẹp trai, dáng người lại đẹp, khi cười rộ lên nam nữ đều sẽ gục ngã, anh ấy là sư phụ của tôi, cũng là ca ca tôi, càng là ân nhân của tôi, nếu không có anh ấy, thì sẽ không có tôi của hiện tại đứng ở đây.”
“Trước khi gặp được anh ấy, tôi cho rằng mình đã bị thế giới này vứt bỏ. Tôi cho rằng chính mình đang ở trong địa ngục. Tôi cho rằng mình không có quyền theo đuổi giấc mơ của mình.”
“Nhưng sau khi gặp được anh ấy, cuộc đời của tôi bắt đầu thay đổi.”
“Anh ấy dạy tôi đánh quyền, cỗ vũ tôi tiếp tục học tập; cha của tôi đánh bạc và thiếu vay nạn lãi, là anh ấy bí mật mua lại căn phòng của chúng tôi, giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn; và khi biết mẹ tôi bị ung thư dạ dày, tôi đã trên bờ vực của sự tuyệt vọng, và anh ấy đã ở bên cạnh tôi mọi lúc, cùng tôi vượt qua bóng ma tâm lý khi mất đi người thân.”
“Tôi từng nghĩ, nếu không có anh ấy, tôi có thể đã trở thành một tên trộm, một kẻ buôn lậu, tội phạm giết người, không chuyện ác nào không làm, đắm mình trong trụy lạc.”
“Cho nên, anh ấy đối với tôi chính là ánh sáng của cuộc đời, chiếu sáng bóng tối trong trái tim tôi.”
“Mọi người đều biết rằng, nếu thế giới này không có ánh sáng, nó đồng nghĩa với ngày tận thế.”
“Người đã không có ánh sáng, liền sẽ chết.”
“Hiện tại tôi đã không còn anh ấy…”
Nói đến đây, đột nhiên im bặt.
Ngụy Mặc Sinh cúi đầu với mọi người ở đây một cái thật sâu, sau đó cầm lấy chiếc cúp một đường rời khỏi hội trường.
Y lái xe đến mộ địa của Du Đường, khi chỉ còn cách mộ địa vài bước chân, y chịu đựng không nổi, quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Y không có lau đi, chịu đựng cơn đau quặn thắt ở bụng, dịch đến trước bia mộ, ngã ngồi xuống.
“Đây, Đường ca.” Y lại sặc một ngụm máu, làm nhiễm đỏ cả chiếc áo sơ mi trên người.
Cúp được đặt trên ảnh chụp giữa y và Du Đường, tựa vào bia đá.
“Em đã đem giải nhất về rồi đây.”
“Tại lễ trao giải, em đã đem những lời nói lúc trước nói với anh đều nói ra hết. Chính là phiên bản lúc trước anh đã nghe qua, em lại thêm vào vài câu, khiến cho bọn họ nghe đến sửng sốt.”
“Nếu như anh ở đó, hẳn là sẽ cảm thấy xấu hổ đi.”
“Rốt cuộc là có nhiều người nhìn như vậy mà.”
Máu chảy càng ngày càng nhiều, Nguỵ Mặc Sinh lau miệng, cười nói: “Anh khả năng sẽ đỏ mặt đi…”
“Nếu là đỏ mặt thì sẽ càng thú vị…”
“Đến lúc đó, em có thể tranh thủ cười nhạo anh một chút…”
“Lại nói, Đường ca, anh đỏ, đỏ mặt…sẽ như thế nào đây…”
Đồng tử bắt đầu giãn ra, Nguỵ Mặc Sinh không còn nhìn rõ đồ vật nữa, y dựa vào tấm bia đá, ngón tay sờ soạng xoa lên ảnh chụp của Du Đường, nhẹ giọng nói.
“Ca, đừng nghĩ cố gắng rời xa em.”
“Cho dù anh đã đầu thai, em cũng nhất định sẽ tìm được anh.”
“Đời đời kiếp kiếp dây dưa với anh.”
“Vĩnh viễn không buông tay.”
…
Thời tiết tháng 5, trời mưa to.
Chờ đến khi người nhà họ Nguỵ tìm được Nguỵ Mặc Sinh ở mộ địa, người đã không còn tiếng động.
————
Đôi lời của tác giả: Chào mọi người, tôi là tác giả tiểu Na Tra, phiên ngoại thế giới đầu tiên đã khép lại, mọi người hẳn là đã hiểu. Đây là áng văn song nam chủ, văn thuần ái, cuối cùng tuyệt đối là cái kết đẹp!! Cp là Chủ thần và Du Đường. Hai người bọn họ kiếp trước vẫn là quan hệ thầy trò! Du Đường chính là cái vị sư tôn tu Vô tình đạo kia, ôn nhu nhưng vô ái.
Còn có vai ác của mỗi thế giới đều là tàn hồn Chủ Thần, cho nên mọi người không cần lo lắng hai người tử vong!! Tử vong chính là vì tương ngộ càng tốt đẹp. Rốt cuộc thế giới tiếp theo công sẽ càng ngoan hơn không phải sao? (lại nói đây là phục bút, về sau sẽ công bố tổng thể một lần)
Cứ như vậy, hy vọng mọi người có thể yêu thích áng văn này,tốt nhất là có thể lưu lại năm sao khen ngợi ~cho mọi người tim tim~