• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi hắn đẩy cửa bước vào, trong mắt Du Đường tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi.

Bởi vì cách bài trí bên trong không giống một phòng ngủ bình thường chút nào.

Rèm cửa được đóng lại và ánh sáng mờ ảo, giống như là một phòng tra tấn hơn.

Trên vách tường còn treo roi, móc, ván kẹp, gậy sắt, ở chính giữa có một chiếc giường thấp, bên cạnh là một chiếc lồng sắt cao bằng một người ngồi, bên dưới có một cái chăn mỏng, bên cạnh đệm chăn là một cái bồn cầu.

Trước mặt Du Đường, Thẩm Dục cầm lấy ổ khoá mở lồng trên tay, sau đó quỳ trên mặt đất bò vào trong lòng, tự mình khoá ổ khoá lại, lại lén lút từ dưới chăn bông lấy ra một sợi thép, đâm vào trong lỗ khoá, xoay xoay vài cái, liền mở ra.

Y dùng ánh mắt nịnh nọt, hỏi Du Đường: “Em có phải rất lợi hại không!”

Nhưng khi y nhìn rõ biểu tình của Du Đường, lại sửng sốt một chút.

“Ca ca, tại sao anh lại khóc?”

Du Đường hậu tri hậu giác mà đưa tay lên sờ mặt mình, mới nhận ra mình quả thực là đang khóc.

Kìm nén khó chịu trong lòng, hắn lau mặt, ngồi xổm xuống trước lồng sắt: “Anh không có khóc, em nhìn nhầm rồi.”

“Anh chỉ là quá kinh ngạc, em còn trẻ như thế, mà lại lợi hại như vậy. Sau này lớn lên chắc chắn sẽ rất giỏi?”

“Nhưng mà, một người lợi hại sẽ không bò và ngồi trong lồng sắt.”

Hắn nói: “Một người lợi hại thì nên đứng lên, đường đường chính chính mà sống.

Nói xong, hắn mở khoá lồng, đưa tay vào trong lòng, nghiêm túc mà nhìn Thẩm Dục, động viên nói: “Cho nên, cùng ra ngoài với anh được không? Không cần ở trong lồng sắt, chúng ta cùng nhau sống ở bên ngoài.”

Anh có thể thấy rằng chiếc giường đáng lẽ phải là chiếc giường mà Thẩm Dục đã ngủ vào chiều nay trước khi y trở thành đứa trẻ năm tuổi này.

Nhưng có lẽ Thẩm Dục đã sớm biết về căn bệnh của mình, bởi vì bóng ma tâm lý lúc nhỏ, ký ức nhân cách thứ 2 của y mãi mãi dừng lại ở khoảng thời gian bị nhốt trong lồng sắt, cho nên phải làm cho ký ức này trở nên tốt hơn, mới có thể làm an tâm nhân cách thứ 2 của y.

Du Đường không phải là thánh mẫu, nhưng lúc này đây, hắn cũng không khỏi thương hại Thẩm Dục.

Hắn muốn cho nhân cách thứ 2 của Thẩm Dục biết y là một con người, không cần phải sinh hoạt một cách hẹn mọn như vậy.

“Nhưng, nhưng mà em sợ…” Thẩm Dục rụt người lại: “Nếu mẹ trở về phát hiện em đi ra, sẽ càng dùng sức đánh em… Em sợ đau, còn có anh cả, anh ấy không muốn nhìn thấy em đứng lên, anh ấy thích em nằm bò trên mặt đất…”

Mỗi lời y nói đều như một nhát dao cứa vào tim Du Đường, khiến cho một người sống trong một xã hội pháp trị như hắn khiếp sợ và đau lòng.

Hắn nhấp môi, nói với Thẩm Dục: “Đừng sợ, sau này anh sẽ bảo vệ em.”

“Anh còn lợi hại hơn cả ba mẹ, và anh cả của em, nếu bọn họ dám đánh em, anh sẽ ngăn lại, và đánh chết bọn họ!”

Hắn dùng giọng điệu dỗ dành đứa trẻ trong suốt quá trình, ôn nhu kiên định, tay phải luôn duỗi vào trong lồng, giơ lên: “Cho nên, em đi ra đây được không? Anh sẽ đi cùng em, không làm cho em sợ, được không?”

Thẩm Dục do dự hồi lâu, cắn môi mấy cái, mới vươn ngón út, dò hỏi Du Đường: “Vậy, vậy thì ngoéo tay, được không?”

Nhìn thấy Du Đường gật đầu, y liền duỗi tay ra móc ngón tay Du Đường: “Ngoéo tay trăm năm không được đổi, ai nói dối chính là cún con!”

"Đúng vậy, ai nói dối chính là cún con."

Du Đường mỉm cười, sau đó nắm lấy tay Thẩm Dục, đem người ra khỏi lồng, đỡ y đứng lên, sau đó cầm lấy ổ khoá trong tay y, đem lồng sắt một lần nữa khoá lại, lại ném sợi dây thép đi.

“Sau này không được vào trong lồng nữa.” Du Đường nghiêm túc nhìn vào mắt Thẩm Dục, dặn dò y: “Nếu không anh sẽ tức giận.”

Hắn suy nghĩ một chút, liền dơ tay lên hù dọa Thẩm Dục: “Anh tức giận thì sẽ đánh em đó!”

Thẩm Dục lập tức co rụt cổ lại, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, không ngờ đối phương lại cong ngón tay lại búng nhẹ vào đầu y một cái.

Một cái búng tay này, lực đạo rất nhẹ.

Y có chút không hiểu được Du Đường nói muốn đánh y là như thế nào, nhưng nam nhân anh tuấn đằng kia lại không nhịn được cười.

Hắn kéo tay y đi đến mép giường, để y ngồi xuống giường: “Sau này em sẽ ngủ ở trên giường, không được đụng đến cái lồng sắt đó nữa, hiểu chưa?”

Thẩm Dục do dự một chút, sau đó gật đầu: "Ừm."

Lăn lộn cả một đêm, giờ đã gần 11 giờ.

Du Đường nhớ tới tính khí vào ban ngày của y, còn có quy tắc đầu tiên của nhà họ Thẩm là không được phép bước vào phòng của y, trong lòng tức khắc có chút chột dạ.

“Vậy em đi ngủ đi, đã muộn lắm rồi, anh cũng muốn trở về phòng ngủ.”

Du Đường buông tay Thẩm Dục ra, sau khi tạm biệt thì muốn rời đi, lại không nghĩ tới Thẩm Dục túm chặt góc áo của hắn.

Vừa cúi đầu, liền bắt gặp đôi mắt ngấn lệ của y, phối hợp với gương mặt tiểu thiên sứ, càng miễn bàn đến đáng thương.

“Ca ca, đừng đi được không? Em sợ.”

Tim Du Đường tức khắc mềm thành một vũng.

Lúc trước còn nghĩ khuôn mặt này của Thẩm Dục, chỉ vì sự biến thái của y mà cảm thấy lãng phí, nhưng bây giờ đối phương lại biến thành tiểu thiên sứ đáng thương, không ai có kể chịu đựng được.

Du Đường khẽ cắn môi, cảm thấy vẫn là liều mình ở lại với y một lần, chỉ cần hắn tỉnh lại sớm một chút, chắc là có thể thừa dịp Thẩm Dục chưa tỉnh mà rời đi?

"Được rồi, anh sẽ ở lại với em."

“Ca ca là tốt nhất!”

Thẩm Dục vui vẻ, ôm lấy eo Du Đường, còn cọ cọ mặt vào người Du Đường.

Mùi chanh xộc vào mũi khiến y luyến tiếc không muốn buông tay.

Du Đường giúp Thẩm Dục thay quần áo, khi nhìn thấy những vết sẹo trên người y, hắn nắm chặt tay lại.

Sau đó, Thẩm Dục ngã lên trên giường, buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi, còn nhất định phải lôi kéo Du Đường, cả người cuộn tròn lại lăn vào trong lòng ngực hắn mà ngủ.

Trẻ con là người dễ dàng tin tưởng người khác nhất.

Trong trí nhớ của Thẩm Dục không có ai đối xử tốt với y cả, đột nhiên Du Đường xuất hiện, còn đối xử tốt với y như vậy, khiến cho y trở nên ỷ lại vào hắn hơn.

Hơn nữa trẻ con thường khát vọng được tiếp xúc cơ thể với những người mà chúng thân cận, bởi vì như vậy sẽ làm cho chúng cảm thấy an tâm, cho nên Du Đường cũng không đàng lòng đẩy y ra, tuỳ ý để cho y ôm.

[Ký chủ, xếp hạng yêu thích của Thần Vũ đối với cậu đã đạt tới 50.002 trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thật sự là không thể tin được. ] Hệ thống sửng sốt: [Nhưng là ta nghĩ chải đầu sau này khó khăn lắm, dù sao cũng là giai đoạn sự tình, ngươi chỉ có thể lấy được từ Thần Vũ tỉnh táo. 】

[Ký chủ, độ hảo cảm của Thẩm Dục trong thời gian ngắn như vậy đã đạt tới 50.002, thật là không thể tin được. ] Hệ thống cảm thấy khiếp sợ: [Nhưng mà tôi cảm thấy…]

Du Đường: Ừm, ta cũng nghĩ vậy.

Du Đường: Nhưng mà hiện tại ta cũng không vội.

Hắn cảm thán: Lúc vừa đến thế giới này, ta còn tưởng Thẩm Dục là không có chuyện xấu nào mà không làm, luôn muốn xoát độ hảo cảm của y thật nhanh rồi rời đi, nhưng bây giờ đột nhiên ta có chút thông cảm cho y.

Du Đường: Nếu trước khi rời đi, có thể chữa khỏi bệnh cho y thì tốt rồi.

[ Đúng vậy, ai biết cuộc sống trước kia của y lại thảm như vậy, tôi nhìn mà cũng không đành lòng. ]

Du Đường lại nói chuyện phiếm với hệ thống vài câu, rồi ngủ thiếp đi, vốn dĩ hắn muốn dậy sớm một chút rồi rời đi, nhưng vừa rạng sáng, một bàn tay đã bóp chặt lấy cổ hắn, làm hắn đau tới tinh ngủ.

"Khụ, khụ ..." Du Đường mở mắt ra, cảm giác không thở được xông thẳng trong đầu, hắn nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Vũ, đánh một cái.

“Tại sao cậu lại xuất hiện ở trong phòng cua tôi?!” Thẩm Dục mặt lạnh băng, trên tay lại dùng sức, giọng nói đầy tức giận vì bị phát hiện ra bí mật:

“Cậu cho rằng cậu là cái thá gì? Tôi nhịn cậu vài lần, cậu liền dám lơ là quy củ mà chạy loạn khắp nơi.”

Tôi thấy cậu chính là chán sống!”

--

Tác giả có chuyện nói:

Y nóng nảy y nóng nảy ha ha ha ha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK