• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì có giáo sư Trần ở bên trường học làm việc, cho nên Ngụy Mặc Sinh muốn đi học một lần nữa cũng không khó.

Y học chính là *trung y học*, nguyên bản cũng là muốn giúp Khương viện điều trị thân thể, nhưng chương trình học của y học sinh cũng quá chặt, hơn nữa khi đó mỗi ngày Trương Đại Dân đều ở nhà, y không yên lòng Khương Viện, sau lại vì điều kiện kinh tế không cho phép, y cũng chỉ gượng được một tháng liền xin thôi học.

*trung y học: y học cổ truyền

Hiện tại chương trình học đã tiến hành hơn phân nửa, y cần thiết gì phải tốn nhiều tinh lực theo đuổi.

Mấy ngày sau liền sửa sang lại tư liệu học tập, nhìn Trần Ngọc chia cho y khóa kiện cùng video học tập.

Cùng lúc đó, y cũng không buông luyện quyền, dậy sớm rèn luyện, tập thể hình ở bối thư, thậm chí thời điểm luyện quyền cùng Du Đường trong đầu cũng không ngừng mà lọc kiến thức.

Du Đường sợ y đầu óc không đủ dùng, mua cho y một đống hạch đào, chính mình gõ nát, lột vỏ nhét vào trong lòng ngực y.

“Đường ca, em thật sự không biết nên cảm ơn anh như thế nào.” Ngụy Mặc Sinh vành mắt ửng đỏ.

Ngay từ đầu Du Đường đối xử với y rất, y còn tưởng rằng người này có mục đích gì.

Chính là cẩn thận ngẫm lại, y là một tiểu tử nghèo, có cái gì mà đối phương có thể ham?

Y cảm thấy chính mình nợ Du Đường ngày càng nhiều, dày đặc làm y cảm thấy chính mình khả năng đời này đều còn không rõ.

Nếu có thể, y nguyện ý vì Du Đường làm bất cứ cái gì.

“Cảm ơn cái gì.” Du Đường xoa xoa tóc của y: “Nhóc giống như em trai anh, anh trai giúp em trai không phải điều hiển nhiên sao?”

Du Đường nhớ tới chính mình đối y xử với y khá tốt, có một phần là bởi vì độ hảo cảm cùng tích phân, liền cảm thấy trong lòng không quá dễ chịu.

Cho nên mấy ngày nay hắn đã tự hỏi, làm thế nào để ảnh hưởng từ cái chết sau này của mình đối với Ngụy Mặc Sinh là nhỉ nhất.

“Em trai.” Ngụy Mặc Sinh nhẹ giọng niệm ra hai chữ này, trong lòng mạc danh có chút không cam lòng.

Y cảm thấy y không muốn Du Đường coi y là em trai.

Y còn lòng tham mà muốn càng nhiều.

Muốn cùng người này dùng xưng hô thân mật hơn.

Muốn không cho y dùng cái loại ánh mắt từ ái này, mà là đổi một loại… Một loại đối đãi của người yêu……

“Làm sao vậy?” Du Đường tới gần Ngụy Mặc Sinh, khuôn mặt anh tuấn cơ hồ muốn chạm vào mặt nam sinh, sợ tới mức Ngụy Mặc Sinh mau lui một bước, phanh đụng phải cửa sắt.

Hạch đào trong tay suýt nữa rơi xuống, Du Đường nhanh chóng giúp y đỡ lấy, nhưng như vậy thì khoảng cách hai người liền dựa vào càng gần.

Thoạt nhìn giống như là Ngụy Mặc Sinh bị Du Đường bức tới rồi trước cửa giống nhau.

Tim đập như sấm.

Trong tầm mắt chỉ còn lại có màu môi nhạt của Du Đường mặt dò hỏi y.

Hô hấp Ngụy Mặc Sinh không tự giác nhanh hơn, nóng rực nóng bỏng.

Nếu mà hôn xuống đó, hắn sẽ có phản ứng gì?

Có thể cảm thấy y thực ghê tởm hay không?

Trước đấy hắn đã được tỏ tình chưa?

Hắn sẽ chấp không?

Hương chanh ở trước mũi nhanh chóng tiêu tan, Ngụy Mặc Sinh siết chặt bao nilon trong tay, gần như bệnh trạng mà ngửi nhẹ, một lòng hoảng loạn lại điên cuồng.

Y một bên thầm mắng chính mình biến thái, một bên lại vô pháp khắc chế hành vi.

Muốn cùng nam nhân trước mắt ốc quan hệ càng thân thiết hơn.

Muốn đụng vào hắn.

Làm hắn cơ hồ cho rằng chính mình được làn da cơ khát chứng.

“Sinh Nhi? Là con đã về rồi sao?” Bên trong cánh cửa đột nhiên truyền đến âm thanh, Ngụy Mặc Sinh lập tức thanh tỉnh, không bình thường trên mặt rút hết đi, trở nên tái nhợt khó coi, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Y vội vàng xoay người, đoạt lấy hạch đào giúp Du Đường cầm, thẳng lưng gõ cửa: “Là con, mẹ, giúp con mở cửa.”

Khương Viện mở cửa, nhìn thấy Du Đường, thực thật vui vẻ.

“Tiểu Đường cũng tới? Mau, vào trong phòng ngồi.”

Nàng đã sớm nghe Ngụy Mặc Sinh nói Du Đường là ân nhân của y, hai ngày này cũng đã gặp mặt, lúc này tự nhiên không mới lạ.

“Chào bác gái.” Kỳ thật ý định của Du Đường là đem đồ vật giao cho Ngụy Mặc Sinh liền rời đi, nhưng hiện tại Khương viện mở cửa, đành phải đi vào nhà.

Bước vào cửa, nghe được Khương viện hỏi Ngụy Mặc Sinh: “Sao sắc mặt con lại xấu thế này? Là luyện quyền anh quá mệt mỏi sao?”

“Không phải.” Ngụy Mặc Sinh nhấp môi, tưởng tượng đến vừa rồi chính mình lại có những ý tưởng nguy hiểm đó, liền cảm thấy thực xin lỗi mẹ, thực xin lỗi Du Đường.

Y là nam nhân, Du Đường cũng là nam nhân.

Mẹ cũng khẳng định sẽ không tiếp thu chính mình là đồng tính luyến ái.

Hơn nữa gia đình y hiện tại có thể nói phần lớn đều là do Du Đường giúp đỡ.

Y có tư cách gì mà lại đi cùng Du Đường nói chính mình có ý tưởng xấu xa đó?

Hơn nữa vạn nhất y thật sự nói, có khả năng ngay cả quan hệ anh em giữ y với Du Đường cũng không còn nữa.

Tưởng tượng đến cảnh đối phương sẽ trưng ra vẻ mặt chán ghét nói y ghê tởm, y liền cảm thấy cả người đều bị xé rách.

Từ đầu đến chân, hít thở không thông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK