[ Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành thành tựu đầu tiên “ Vì vai ác chết lần đầu tiên”, khen thưởng 100000 tích phân, hiện tại có 100000 tích phân.]
[Cho hỏi ký chủ bây giờ có muốn xoá ký ức về thế giới thứ nhất không? Sau khi xoá đi ký ức thì tích phân vẫn giữ nguyên không đổi.]
[Thời gian ba phút suy nghĩ, hiện tại bắt đầu tính giờ.]
Linh hồn Du Đường vừa mới xuất ra nên còn bị đau đầu thì tự dưng nghe hệ thống nói một loạt câu.
Ký ức của hắn hiện tại đang dừng lại ngay lúc hệ thống mở ra hình thức miễn đau ngay trước khi bị tay đấm quyền anh ngược tới chết, hiện tại nhớ tới lúc đó khiến hắn cảm giác có chút đau răng.
Tên khốn nạn mà giết hắn mắt đỏ lừ lúc đó không khác gì một con thú bị mất nhân tính.
Đúng là thuốc cấm hại người.
[Xin hỏi ký chủ lần nữa, có cần xoá sạch ký ức hay không, đếm ngược 10, 9, 8……..]
Du Đường không do dự: Xoá.
[……] Hệ thống: [ Ô ô ô, đồ tra nam!!]
Du Đường: ????
Du Đường: Thống Thống, ngươi nói cái này làm ta……
Lời nói còn chưa dứt thì đầu lại đau đớn lần nữa, lần này Du Đường trực tiếp hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Sau đó…… Hắn bị tạt nước lạnh tới tỉnh.
“Khụ khụ khụ….” Bởi vì hít thở không khí khiến nước chảy vào mũi làm Du Đường ho khan kịch liệt vài tiếng, vừa mở mắt nhìn tình hình xung quanh.
Hiện tại có vẻ hắn đang ở một nơi giống với phòng thẩm vấn, trên tường treo các hình cụ khác nhau, làm người ta nhìn không rét cũng run.
Trong lúc này, hai tay hắn bị còng xích sắt treo móc trên tường, vẫn luôn ở trạng thái quỳ, từ trên ngực tới bên hông được quấn một miếng băng gạc nhiễm máu nhưng dính đầy nước, làm hắn đau tới nhíu mày.
Ngay trước mặt hắn xuất hiện một bảo tiêu mặc đồ đen với thân hình cao lớn đang cầm thùng nước quăng qua một bên phát ra thanh âm “loảng xoảng”, vang lên giọng nói lạnh băng: “Thẩm gia yêu cầu mày phải tỉnh táo!”
“Nếu còn dám ngủ nữa thì đừng trách tao không dùng cách nhẹ nhàng này đánh thức mày!”
……… Đại ca à, ngươi nói cái cách ngươi vừa xài là nhẹ nhàng hả?
Du Đường gọi hệ thống trong ý thức: Thống Thống, chuyện gì đang xảy ra vậy hả?
[Tới đây, tới đây, ký chủ, ta truyền tư liệu cho ngài, ngài xem rồi sẽ hiểu!”]
Du Đường: Được rồi.
Tiếp nhận tư liệu xong Du Đường đã rõ.
Thế giới này là một quyển tiểu thuyết đam mỹ, nội dung nói về chuyện tình của tổng tài công với minh tinh thụ.
Vai ác trong sách Thẩm Dục là thế lực đối nghịch với tổng tài công, tổng tài công muốn quật ngã vai ác, cho nên đã phái Du Đường là cấp dưới đi làm gián điệp, nhân lúc hiện trường hỗn loạn chắn một đao cho Thẩm Dục, đổi được tới tín nhiệm của y sau đó lưu tại bên người Thẩm Dục.
Nhưng Thẩm Dục nổi tiếng có tính đa nghi, bỗng nhiên Du Đường xuất hiện chắn đao cho y không làm y cảm động mà ngược lại khiến y hoài nghi đối phương có ý đồ hay mục đích gì đó.
Cho nên hiện tại y đem Du Đường đang bị thương nhốt ở nơi này, lát nữa y sẽ tự mình thẩm tra.
Nếu mà Du Đường muốn hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này thì phải ở bên cạnh Thẩm Dục, đối với y hữu cầu tất ứng, đạt được tín nhiệm của y, xoát độ hảo cảm tới 100.
Sau đó phản bội lại tổng tài công đem thương mật cơ nghiệp của tổng tài công đánh tráo. Nhưng mà Du Đường bị Thẩm Dục phát hiện rồi y tưởng hắn bán đứng y cho nên tức giận cầm tù hắn, sau đó tới khoảng ngược luyến tình thâm rồi sau đó để Thẩm Dục phát hiện Du Đường mắc bệnh ung thư phổi sắp rời khỏi nhân thế cùng lúc đó Thẩm Dực còn biết Du Đường đưa cho tổng tài công tài liệu là giả, sau đó tỉnh ngộ trách bản thân mình trách nhầm Du Đường, nếu biết thì lúc đó đã không làm rồi….
Cuối cùng Du Đường chết thì trở thành bạch nguyệt quang trong lòng của Thẩm Dực khiến y không thể quên.
Du Đường: ……..
Du Đường: Cạn lời.
Du Đường: Cái cốt truyện dốt nát gì đây?
Du Đường: Còn cầm tù là sao nữa?
Du Đường: Không lẽ Thẩm Dục này biến thái hả?
[Ách…..] Hệ thống chần chừ một chút rồi trả lời:[ Tư liệu chỉ nói tính cách y thâm trầm, thủ đoạn độc ác, còn có thói ở sạch, cảm xúc cực đoan âm tình bất định, nhìn ai mà không vừa mắt thì chuyện đánh gãy tay hay chân là nhẹ. Y ghét nhất là có người chạm vào đồ của y cùng người y coi trọng, cho nên ngài muốn xoát độ hảo cảm của y tới 100 thì có thể nói từ bây giờ mỗi một giây một phút đều có nguy cơ sinh mệnh đang gặp nguy hiểm.]
[Chỉ nói vậy thôi.] Hệ thống nghiêm túc chốt lại một câu nói:[ Tôi cũng cảm thấy Thẩm Dục là biến thái thật.]
Hệ thống vừa nói xong, cửa phòng thẩm vấn được người mở ra hiện lên một người mặc bộ trường sam màu trắng sáng một tay chống cây trượng màu bạc đi vào, mái tóc của y có chút dài nên ở đằng sau dùng một dây cột tóc màu trắng cột lên, hiện ra một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nếu không phải chiều cao quá xuất sắc cùng với sự bằng phẳng trước ngực thì Du Đường nghĩ người này chắc là nữ giả nam trang là một tiểu thư thời dân quốc rồi.
[Sao giống nhau thế?!] Hệ thống kinh ngạc hô to một tiếng làm Du Đường sửng sốt, hỏi: “ Ngươi nói giống nhau cái gì?”
[ Không có gì, không có gì, không quan trọng, không quan trọng.] Hệ thống qua loa nói cho có lệ.
Nó cảm thấy khó hiểu sao mà vai ác ở thế giới này giống y như đúc với Nguỵ Mặc Sinh ở thế giới trước, nhưng bây giờ Du Đường không có ký ức trước đó nên tốt nhất nó không cần nhắc lại chuyện của thế giới trước.
[Ký chủ, y chính là Thẩm Dục.] Hệ thống nói sang chuyện khác: [ Ngài nghĩ ra cách ứng phó với y chưa?]
Du Đường: Chưa nghĩ ra.
Hắn cười cười.
Du Đường: Nhưng mà, cũng không định ngồi yên chờ chết.
Du Đường: Ngươi mở ra hình thức miễn đau cho ta đi, ta sẽ “tiếp đón” y.
[Được.]
Bảo tiêu nơm nớp lo sợ đem ghế dựa lại, Thẩm Dục xua tay không định ngồi.
“Cậu cười cái gì?”
Y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ướt sũng của Du Đường, đôi mắt hiện lên vài phần hứng thú.
“Tôi cười tất nhiên là gặp phải chuyện làm tôi thấy buồn cười rồi.” Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng cặp mắt đen nhánh của Thẩm Dục, quơ quơ xiềng xích trên tay nói: “ Đường đường là Thẩm gia, thế nhưng lại sợ tôi sợ một tên tay trói gà không chặt, chẳng những thế mà còn dùng dây xích lớn như vậy, nói cho thiên hạ chuyện này lại không khiến họ cảm thấy buồn cười sao?
“Ai cho mày nói chuyện với Thẩm gia như vậy! Mày muốn chết sao!”
Thẩm Dục không lên tiếng, bảo tiêu bên cạnh đã nhấc chân đá Du Đường một phát, đá tới mức xích sắt vang lên tiếng “đương đương”
Du Đường sửng sốt.
[ Ký chủ, hình thức miễn đau đã mở, ngài nhớ rõ giả bộ đau đó! Nhớ giả bộ đau đó nha!]
À được.
Lúc này Du Đường mới phản ứng, hậu tri hậu giác kêu đau một tiếng.
Bảo tiêu: “……”
Thẩm Dục: “……”
[…….] Hệ thống không khách khí nói: [Ký chủ, ngài cho ta hỏi danh hiệu ảnh đế của ngài là đập tiền nên mới có à?]
Du Đường: Chỉ là phản ứng không kịp thôi!!
Du Đường: Ngươi nhìn đi, nếu hắn đánh ta thêm một cái nữa, thì chắc chắn ta sẽ không giống như hồi nãy.
Du Đường nói bên này, nhìn tới bên kia thì thấy Thẩm Dục đang bước tới chỗ hắn.
Hắn vội vàng ở trong ý thức nói với hệ thống: Thống Thống, ta cảm thấy y muốn đánh ta, ta chuẩn bị kỹ càng rồi nên ngươi cứ chờ mà coi kịch đi.
Đang đợi kết quả mà hắn mong muốn thì thấy Thẩm Dực giơ lên cây trượng màu bạc, không nghĩ tới lại không đánh vào hắn mà lại đập mạnh vào trên đùi bảo tiêu.
“A———“
Tiếng gãy xương cùng với tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong căn phòng, làm Du Đường không phản ứng kịp.
“Thẩm gia, Thẩm gia tha mạng, tha mạng!” Chân của bảo tiêu bị gãy, miễn cưỡng bò dậy được, dập đầu cầu mong xin tha: “ Tôi biết sai rồi, mong Thẩm gia đại nhân đại lượng, buông tha cho tôi….”
“ Biết sai?” Thẩm Dục lấy một chiếc khăn tay mới tinh từ trong túi lau sạch sẽ cây trượng: “ Vậy ngươi nói xem, ngươi sai chỗ nào?”
“Tôi, tôi không nên tự ý làm chuyện mà ngài không nói, tự cho bản thân thân mình mà động thủ!”
“Không tồi.” Thẩm Dục nhíu mày, đem khăn tay có vẻ không có chút bẩn ném trên mặt đất: “ Lần sau chú ý.”
“ Ra ngoài lãnh phạt.”
“ Dạ, dạ!” Nam nhân như nhận được đại ân, chạy nhanh tới mức té ngã ở cửa.
Du Đường trợn mắt há hốc mồm nhìn theo.
Cho tới khi Thẩm Dục dùng cây trượng đụng vào miệng vết thương trên bụng của hắn thì mới phản ứng lại giả bộ đau đớn.
Khuôn mặt anh tuấn của nam nhân chau mày lại, bọt nước từ trên gương mặt nhiễu xuống, cánh môi tái nhợt, vì đau mà run lên nhè nhẹ.
Biểu cảm của Du Đường tựa như đã lấy lòng của Thẩm Dục.
Y tăng mạnh lực tay, nhìn Du Đường đau tới mức chân run thì mới cười khẽ lên tiếng nói.
“Biết không?” Y nói: “ Cậu là người thứ nhất dám nói chuyện với tôi như vậy đấy.”
“Cho nên tôi quyết định……” Thanh niên cười rộ lên khiến cho gương mặt hiện lên vẻ máu lạnh không hợp với vẻ diễm lệ của y, càng giống như yêu tinh mê hoặc chúng sinh, đẹp tới mức không tưởng được.
“Cho cậu một cơ hội sống.”