• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tử Thần nghe thấy lời này, sắc mặt anh ta thay đổi mấy lần, nhưng lại không đáp lại Thẩm Dục, để Thẩm Dục đi ngang qua bên cạnh anh ta.

Khi ánh mặt dừng ở trên người Du Đường, lại mang theo vài phần ý vị sâu xa.

Du Đường giả bộ không nhìn thấy, cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Hai người đang ngồi trên xe, Du Đường không hiểu tại sao Thẩm Dục lại lên tiếng trước mặt Hàn Tử Thần.

Lúc trước hắn còn suy đoán rằng Thẩm Dục giữ hắn lại bên người là vì hắn là gián điệp của Hàn Tử Thần, nhưng bây giờ xem ra đối phương hiển nhiên không có ý đó.

Hai câu nói vừa rồi của y, câu đầu tiên mắng hắn là chó hắn nhịn, nhưng câu sau lại khiến hắn có chút kinh ngạc.

Cái gì gọi là “Mày không cần hắn, tao cần.”

Nghe thấy mà buồn nôn muốn chết.

Không biết, còn tưởng rằng Thẩm Dục coi trọng hắn.

“Cầm.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh, Du Đường theo bản năng bắt lấy đồ vậy được ném tới.

Phát hiện là một lọ dầu thuốc và một hộp thuốc.

“Vết thương trên cổ, quay về tự mình xử lý.” Thẩm Dục chống nạng, mắt không nhìn hắn, mà nói với hắn: “Thuốc một ngày hai lần, mỗi lần một viên, trị giọng nói.”

“???”

Du Đường hoàn toàn sững sờ.

Chẳng lẽ Thẩm Dục bị con quỷ nào bám vào người sao?

Tại sao lại đột nhiên đối xử tốt với hắn như vậy?

“Vừa rồi cậu cũng thấy rồi.” Thẩm Dục cười nhạo nói: “ Trong lòng Hàn Tử Thần vốn dĩ không có cậu. Thay vì bán mạng vì hắn, không bằng trở thành người của tôi.”

Du Đường còn đang sững sờ, theo bản năng hỏi một câu: “Trở thành người của ngài? Người yêu của ngài?”

Sau khi hỏi ra hắn mới ý thức được lời này còn có nghĩa khác.

Quả nhiên Thẩm Dục sửng sốt một chút, biểu tình trở nên có chút kỳ quái: “Cậu còn muốn bò lên giường của tôi sao?”

“Chẳng lẽ cậu cảm thấy những gì tôi vừa nói với Hàn Tử Thần là vì cậu?”

“Không lẽ cậu còn nghĩ rằng tôi thích cậu?”

“Cậu tính cọng hành như thế nào, mà cảm thấy tôi sẽ thích cậu?”

“Tự mình đa tình cũng có giới hạn chứ?"

“…”

Vốn dĩ Du Đường còn cảm thấy không có chuyện gì, nhưng Thẩm Dục cứ năm lần bảy lượt hỏi hắn, với vẻ mặt “Không thể nào không thể nào cậu sẽ không cho rằng tôi thích câu đó chứ” biểu tình nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ, làm hắn đột nhiên có một ý nghĩ xấu xa.

Nghĩ như vậy, hắn ấp ủ cảm xúc, khuôn mặt trầm xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lọ thuốc trong tay: “Thẩm gia hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi không có tự mình đa tình đến nông nỗi kia.”

“Chuyện ngày hôm nay, cho dù ngài không ra mặt vì tôi, tôi cũng muốn cảm ơn ngài, vì không làm tôi quá xấu hổ trước mặt người tôi thích.”

”Hơn nữa lần này cũng làm cho tôi thấy rõ dù tôi cố gắng nỗ lực thế nào cũng không thắng được Vân Thanh. Nhưng nhà họ Hàn có ơn đối với tôi, tôi có thể làm người của ngài, nhưng nếu ngài muốn tôi hãm hại nhà họ Hàn, vậy xin hãy tha thứ cho tôi vì tôi không làm được.”

Hắn ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ, lại hướng Thẩm Dục cười cười: “Cuối cùng, cảm ơn thuốc của Thẩm gia, đây là lần đầu tiên có người quan tâm tôi đến như vậy.”

Ánh mặt trời chiếu vào trong xe, phản chiếu vào con người trong veo của Du Đường, khiến cho nam nhân anh Tuấn càng thêm vẻ chân thành sạch sẽ.

Nhịp tim đập có chút nhanh, Thẩm Dục nhíu mày, quay mặt đi.

Y sớm đã điều tra về Du Đường, nam nhân này ở nhà họ Hàn kỳ thật không có cảm giác tồn tại, vẫn luôn là một nhân vật nhỏ bé.

Không cha không mẹ, lại không có người quan tâm, thích Hàn Tử Thần cũng chỉ dám yêu thầm, việc dũng cảm nhất chính là tới nhà họ Thẩm nằm vùng.

Lại không biết rằng bản thân mình thật ra chỉ là một quân cờ của Hàn Tử Thần.

Thành công hay thất bại cũng sẽ không được đối phương ghi nhớ.

Thật là…rất ngốc.

“Tôi khuyên cậu có những chuyện nên tự mình hiểu lấy.” Thẩm Dục lạnh giọng nói: “Cho dù cậu trở thành người của tôi, ở bên cạnh tôi, việc cậu có thể làm cũng chỉ là bưng trà rót nước hầu hạ cuộc sống hàng ngày của tôi. Những việc khác, tôi sẽ không để cho cậu làm, mà cậu cũng không có năng lực để làm.

“Tôi nói như vậy, cậu có hiểu không?”

Du Đường cúi đầu, khoé môi hơi nhếch lên ở một góc độ mà Thẩm Dục không nhìn thấy, thầm nghĩ tiểu tử này chính là miệng dao găm tâm đậu hủ: “Ừ, tôi hiểu rồi.”

“Xem như cậu thức thời.”

Nói xong câu này, Thẩm Dục liền dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, không hề để ý đến hắn.

Du Đường quay mặt về phía cửa sổ xe, cố nhịn cười đến mức thiếu chút nữa ngất đi.

Hệ thống báo cáo tình hình ở trong ý thức của hắn: [Ký chủ, kĩ năng diễn xuất vừa rồi của ngài quá nice! Không chỉ phủi sạch quan hệ với Hàn Tử Thần, trực tiếp làm cho độ hảo cảm của Thẩm Dục với ngài tăng thêm 5 tích phân! Bây giờ đã là 57.002!]

Du Đường: X! Trâu như vậy luôn sao?

[Đúng nha đúng nha, ngài không để ý, vừa rồi ánh mắt của y nhìn ngài có chút thay đổi? Tôi cảm thấy y có chút thích ngài! ]

Du Đường: Đừng nói nhảm, vẫn còn sớm.

Du Đường: Nhưng thật ra y cũng rất đáng yêu, khi dỗi người khác,

Du Đường: Hoàn toàn đảo lộn ấn tượng ban đầu của ta đối với y.

Hệ thống đột nhiên hỏi: [Nếu đến lúc đó y thật sự thích ngài, ngài có tiếp nhận y không? ]

Du Đường không chút do dự: Sẽ không.

Du Đường: Ta cảm thấy ta không thể thích bất kỳ ai cả.

Du Đường: Hơn nữa, ta làm nhiệm vụ là vì được sống lại, nên nghĩ về những vấn đề này cũng vô ích.

Hệ thống nghĩ tới Nguỵ Mặc Sinh, nhỏ giọng lẩm bẩm: [Ai, quả nhiên vẫn giống như cũ. ]

Du Đường: Giống nhau cái gì.

[Không có gì. ]

*

Thẩm Dục sẽ ở nhà vào cuối tháng và đầu tháng.

Mấy ngày này, y đều sẽ xử lý các vấn đề công việc ở nhà, Du Đường liền ở bên cạnh phục vụ y.

Những người hầu nhà họ Thẩm đều cảm thấy kì quái về địa vị của Du Đường.

Từ khi bọn họ làm việc ở nhà họ Thẩm, không hề thấy người nào ở bên cạnh Thẩm Dục gần như vậy.

Hơn nữa, bọn họ còn nhớ rõ ngày hôm qua Du Đường mắng Thẩm Dục, còn bị phạt quỳ, cũng không biết tại sao hôm này địa vị lại được tăng lên nhanh chóng như vậy.

Nhưng bọn họ cũng không ghen tị với loại địa vị như này.

Suy cho cùng tính tình của Thẩm Dục quá kém, không ai nguyện ý lúc nào cũng ở bên cạnh y.

Đặt tách trà đã pha lên bàn của Thẩm Dục, Du Đường định rời đi, lại bị gọi lại.

Thẩm Dục chỉ vào sô pha trong phòng làm việc: “Cậu cứ ngồi ở đằng kia, bồi tôi.”

“???” Du Đường: “Thẩm gia, ngài đang làm việc, không sợ tôi sẽ đem những gì nghe được tiết lộ ra ngoài sao?”

Thẩm Dục nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu muốn làm như vậy, thì sẽ không hỏi như vậy.”

“…”

Du Đường không rõ đối phương có phải đang thử hắn hay không, vì vậy hắn gật đầu, ngồi ở trên sô pha.

Thẩm Dục ở trước mặt hắn gọi một cuộc video hội nghị, toàn bộ quá trình đều rất thành thạo, rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, Du Đường nghe mà không hiểu.

Nghĩ đến tuổi tác của Thẩm Dục, lại không khỏi có chút hâm mộ y.

Họp xong, Thẩm Dục tắt camera, liếc nhìn Du Đường đang dựa vào sô pha mà đánh ngáp, nhớ tới những gì Tống Thành đã nói với mình.

Tống Thành nói Du Đường rất có khả năng là chìa khoá để chữa khỏi bệnh tâm thần phân liệt nghiêm trọng và bệnh sạch sẽ của y.

Đây cũng là một trong những lý do quan trọng khiến Thẩm Dục quyết định giữ Du Đường bên cạnh mình.

Đối với y, nhân cách thứ hai đó là một vết nhơ trong cuộc đời của mình.

Bệnh sạch sẽ cũng là một vấn đề nghiêm trọng khiến y đau đầu trong nhiều năm.

Y không muốn để những thứ này trở thành nhược điểm của y, tại cơ hội cho đối thủ lợi dụng.

Nghĩ như vậy, y kêu Du Đường một tiếng.

Du Đường hoàn hồn lại: “Hả? Làm sao vậy Thẩm gia?”

Thẩm Dục dùng tay chống đầu, khẽ cười nói: “9 giờ tối nay, tới phòng tìm tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK