• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11

Lần này Du Đường không tái phạm sai lầm như lần trước, trời vừa sáng thì đã tỉnh.

Nhưng khi tỉnh lại thì thấy cổ họng không được thoải mái, hắn che miệng, nhỏ giọng ho khan vài tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Dục mơ mơ màng màng nhìn bóng dáng Du Đường, không biết tại sao lại giơ tay ra muốn giữ lấy hắn, kết quả lại không nắm được gì cả.

Y mở to hai mắt, hoàn toàn tỉnh táo.

Hương chanh nhàn nhạt bên mũi, Thẩm Dục nhìn đôi tay không đeo bao tay của mình, vậy mà không hề có cảm giác ghê tởm khó chịu như ngày hôm qua.

Ngón tay chạm lên chỗ đệm còn lưu lại hơi ấm, Thẩm Dục đột nhiên cảm thấy ngủ chung một giường với Du Đường cũng không có gì xấu.

Tống Thành nói rất đúng.

Người đàn ông này có thể trị hết bệnh của y.

Nhưng khi y nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc còn vỗ tay của mình khi xem công chúa Barbie thì hận không thể bắt Du Đường tới đây mà diệt khẩu.

Đoạn cuối của video chính là lúc Du Đường hôn lên trán y.

Còn có câu nói của hắn: "Ngủ ngon, công chúa nhỏ của anh."

Mặc dù Thẩm Dục đã từng lăn lộn ở hai giới hắc bạch năm sáu năm, tuổi trẻ lại khiến cho phần lớn người nghe thấy tên đều sợ đến kinh hồn bạt vía, nhưng nghe những lời như thế, còn có biểu cảm của hắn, cũng khiến bản thân y không thể không đỏ mặt.

"Má nó."

Đôi tay đeo bao tay che lại một nửa khuôn mặt nóng bỏng của mình, hiếm thấy Thẩm Dục chửi tục.

Công chúa nhỏ cái gì chứ?

Du Đường cảm thấy sống chưa đủ tốt à? Dám xưng hô như thế với y?

Tuy rằng ngoài miệng thì mắng chửi như vậy, Thẩm Dục lại phát hiện ra bản thân cũng không tức giận mấy.

Chỉ cảm thấy mặt rất nóng, tim cũng đập rất nhanh.

Đây là cảm xúc trước nay chưa từng có với bất kì kẻ nào.

Khiến cho y có hơi hoảng loạn.

Du Đường biết Thẩm Dục có thói quen xem camera, hắn lo lắng không yên, cho rằng chắc chắn bản thân sẽ nghe một trận chửi rủa, nhưng chờ một lúc, cũng không thấy Thẩm Dục nổi giận.

Chỉ là ánh mắt nhìn hắn lại nhiều thêm vài phần ý tứ mà hắn không hiểu, khiến hắn sợ hãi trong lòng.

Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, Thẩm Dục gọi hắn vào thư phòng.

"Ngài Thẩm, có chuyện gì không?"

Thẩm Dục liếc hắn một cái "Khoá cửa lại."

"???"

Trong lòng Du Đường run lên, cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Nhưng hắn cũng không dám làm trái ý Thẩm Dục, chỉ đành khoá cửa lại, bước đến trước bàn làm việc của y.

Thẩm Dục đứng lên, đưa tay đến trước mặt Du Đường "Bôi thuốc giúp tôi.”

"???" Du Đường nhìn Thẩm Dục: "Không phải chứ ngài Thẩm, không phải ngài không chịu được cảm giác người khác chạm vào à?"

"Tôi muốn thử xem." Thẩm Dục cũng đánh cược, y muốn xác nhận độ khoan dung của mình đôi với Du Đường.

"Có thể chấp nhận anh hay không?"

Du Đường sửng sốt, một nơi bí ẩn nào đó trong lòng đột nhiên bị thứ gì chọc một cái.

Có hơi ngứa.

Trực giác nói với hắn rằng rốt cuộc Thẩm Dục cũng bắt đầu tin tưởng hắn.

Hắn dè dặt thở ra một hơi, Du Đường vươn tay chạm vào tay Thẩm Dục.

Gần như không thể thấy Thẩm Dục hơi run.

Theo động tác của hắn, bao tay đã được tháo xuống.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính thư phòng rọi vào, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên người cả hai, Thẩm Dục dời sự chú ý từ tay sang mặt Du Đường.

Y cực kì giỏi nhìn mặt đoán ý, có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng của đối phương từ những biểu cảm rất nhỏ.

Y nghĩ, nếu đổi lại là người khác, khi nhìn thấy tay y, nhất đinh sẽ lộ ra những biểu cảm khó coi. Chán ghét, thương hại, khinh thường hoặc trào phúng.

Nhưng từ đầu đến cuối biểu cảm của Du Đường đều chỉ có một – hoàn toàn tôn trọng.

Người đàn ông này sẽ không bộc lộ sự thương hại hoặc biểu cảm thương hại trên khuôn mặt mà là tôn trọng y từ tận đáy lòng, như đã từng trải qua.

"Du Đường." Y không kiềm chế được mà hỏi "Rốt cuộc anh thấy tôi thế nào?"

Có rất ít người khiến y nhìn không thấu, Du Đường chính là một trong số ít đó.

Y không rõ vì sao người này lại đối tốt với y như vậy.

Trong camera, nụ cười vô tư và sự nuông chiều tự nhiên của đối phương không thể nào là giả vờ được.

Y không hiểu, vì vậy y chỉ có thể hỏi.

"Thấy ngài thế nào?" Du Đường sửng sốt: "Ngài Thẩm, ý ngài là về phương diện nào?"

"Là lúc sau khi anh biết những gì tôi đã trải qua trước đây, tại sao anh vẫn có thể đối mặt với tôi một cách bình tĩnh như vậy?"

“...” Du Đường có hơi dở khóc dở cười: “Ngài Thẩm có muốn nghe lời thật lòng không?”

"Muốn nghe."

"Tôi đau lòng cho ngài." Du Đường nghiêm túc nói với y: "Hơn nữa tôi cảm thấy ngài không tệ như trong lời đồn, ngoài miệng ngài luôn nói muốn giết tôi, nhưng chưa bao giờ làm như vậy. Cho nên tôi cảm thấy bản chất của ngài chính là một người bình thường không khác tôi quá nhiều."

"Thậm chí đôi khi tôi nghĩ.” Du Đường cười với y “Nếu ngài không phiền thì chúng ta có thể làm bạn!”

". . . . . ."

Làm bạn?

Chỉ là bạn thôi?

Nghe được từ này, trong đầu Thẩm Dục đột nhiên hiện lên biểu cảm của Du Đường khi nhắc tới Hàn Tử Thần.

Cơn tức giận không biết tên dâng lên.

"Đau lòng cho tôi?" Y buông tay Du Đường ra, cười lạnh: "Anh có tư cách gì mà đau lòng cho tôi?"

"Lại có tư cách gì làm bạn với tôi?"

"Chẳng qua cũng lắm chỉ là một ngươi làm cần nhà họ Thẩm gia tôi nuôi dưỡng mà thôi."

Nói xong, y chỉ vào cửa.

"Ra khỏi đây."

“Đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa!”

Du Đường không hiểu sao lại bị mắng, đóng cửa thư phòng lại, vẻ mặt còn mơ hồ.

Đến chín giờ tối, hắn ngoan ngoãn khóa chặt cửa phòng mình, muốn thả lỏng cả đêm ở trong phòng mình như những người làm nhà họ Thẩm, kết quả hắn chợt nghe được tiếng khóc cùng tiếng cào cửa lúc nửa đêm từ người mà ban ngày đã đuổi hắn ra ngoài, nói không muốn gặp lại hắn.

Du Đường: "..."

Hắn vừa mới mở cửa, đã bị công chúa nhỏ Thẩm Dục nhào tới ôm lấy, đối phương giống như một con gấu không đuôi ôm lấy hắn không buông, khóc lóc hỏi hắn: "Ca ca, sao anh không tới tìm em? Anh không cần em nữa à?"

"... Haizz..."

Hắn thở dài, Du Đường đành phải dỗ dành y: "Không phải, anh không có không cần em."

Sau đó lấy viên kẹo ở trong túi ra, bóc một cái nhét vào miệng Thẩm Dục, ngăn không cho đối phương khóc.

Quả nhiên Thẩm Dục nín khóc bật cười, ôm cánh tay hắn nói: "Ưm, vậy tối nay anh cũng ngủ với em được không?"

Du Đường có cách từ chối sao?

Chỉ có thể ngủ cùng thôi.

Thay quần áo cho y, kể chuyện cho y, còn phải thêm một nụ hôn chúc ngủ ngon, rốt cuộc cũng dỗ được công chúa nhỏ Thẩm Dục làm ầm ĩ vào giấc ngủ.

Du Đường ho khan vài tiếng, ngáp một cái, cũng ngủ thiếp đi.

Lần này hắn ngủ rất sâu, người nằm bên cạnh hắn tỉnh dậy mà hắn cũng không phát hiện.

Thẩm Dục chống nửa người trên lên, nhìn mặt Du Đường, ngón tay thon dài như bị ma xui quỷ khiến mà miêu tả ngũ quan của hắn, bắt đầu từ trên xuống dưới, từ lông mày khẽ nhăn của người đàn ông.

Tiếp xúc với làn da của hắn như bị mê hoặc.

Trái tim rất nóng, tốc độ đập cũng không ngừng tăng nhanh, sâu trong nội tâm Thẩm Dục dần dần lan tràn ra một loại khát vọng và hưng phấn rất kỳ diệu.

Để tìm hiểu thêm về người đàn ông này càng kĩ, muốn thăm dò từng bước trên thân thể hắn, còn có suy nghĩ khiến y không nhìn thấu kia.

Mãi đến giờ khắc này, rốt cuộc Thẩm Dục mới hiểu được lửa giận không có lý do của mình trong thư phòng đến tột cùng là vì sao.

Y ghen tị với Hàn Tử Thần.

Y không muốn trở thành bạn bè với Du Đường.

Người đàn ông này là người duy nhất có thể khiến cho cơ thể tàn tạ của y chấp nhận, chỉ có thể thuộc về y.

Bất cứ kẻ nào cũng đừng mong cướp hắn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK