Đứng ở vị trí thứ ba bên trái trên võ đài.
Nhớ tới lời Vương Chí mới vừa nói, Du Đường thu lại thái độ đùa cợt, thần sắc cũng nghiêm túc hơn.
Hắn cũng không sợ thua, mà hắn muốn biết Nguỵ Mặc Sinh đã che giấu thực lực thật sự của y sâu đến mức nào.
“Hai người chuẩn bị xong chưa?” Vương Chí bị lôi kéo làm trọng tài, hắn dùng ánh mắt dò hỏi hai người.
Thấy hai bên đều gật đầu, hắn phất tay xuống: “Bắt đầu.”
…
“Đường ca? Đường ca tỉnh dậy đi.” Giọng nói Nguỵ Mặc Sinh vang lên ở ên tai, túi chườm đá thỉnh thoảng cọ qua mặt hắn, nhiệt độ mát lạnh khiến hắn dần dần tỉnh lại.
Du Đường mở to mắt ra, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, cằm có chút đau.
Ký ức dần dần trở lại, hắn lập tức mở to hai mắt nhìn.
X!
Làm sao hắn có thể thua?!
Nhưng ký ức nói cho hắn biết, đánh đến cửa thứ ba trong hiệp, hắn chỉ thấy Nguỵ Mặc Sinh ra quyền tàn ảnh, ngay sau đó hắn liền mất đi ý thức.
Như vậy xem ra, là hắn thua thật!
Hắn khó có thể tin mà nhìn Nguỵ Mặc Sinh.
Tiểu tử này là yêu nghiệt đi?
Nguyên chủ luyện quyền anh đã hơn 5 năm, lại thua một người mới luyện quyền anh chưa tới 1 năm.
Hơn nữa hắn cũng chưa thấy Nguỵ Mặc Sinh luyện qua!
Y rõ ràng tập trung vào việc học ở trường!
Nếu là người khác chắc sẽ tức chết, này còn có thiên lý hay không?
Ngụy Mặc Sinh dường như đoán được Du Đường đang nghĩ gì, y có chút buồn cười, nhưng lại nhịn xuống được.
Y sợ sẽ xúc phạm tới lòng tự trọng của Du Đường.
“Đường ca, trận này thắng anh là do em may mắn.” Y nói: “Nhưng may mắn cũng là thắng, cho nên người thua cuộc phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng.”
“Có được không?”
Du Đường vỗ vỗ đầu, đúng dậy: “Được rồi, anh thua rồi.”
“Nói đi, em muốn anh đáp ứng em cái gì?”
“Hai tháng.”
“Ừm?”
Ngụy Mặc Sinh nắm chặt tay hắn, trong mắt tràn đầy ánh sáng: “Em hi vọng anh có thể cho phép em làm bạn trai của anh trong vòng hai tháng.”
Y nói: “Nếu hai tháng sau, mà anh vẫn không thể thích em, em sẽ từ bỏ hoàn toàn và không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa. Được không?”
[Hahahahahaha, ký chủ, tôi cười chết mất! ] Hệ thống cười đến vặn vẹo trong ý thức của Du Đường: [Ngón chân của tôi xấu hổ đến mức phải đào ra ba gian phòng hai đại sảnh hahaha!! ]
Du Đường nhìn nam nhân ngồi xổm trước mặt mình, nhất thời không thể nói lời từ chối.
Hơn nữa, hắn cũng đã đồng ý đáp ứng yêu cầu của Nguỵ Mặc Sinh rồi, không thể nói chuyện mà không giữ lời.
“Được rồi.” Hắn suy nghĩ một lát, lại đưa ra một yêu cầu khác: “Nhưng em phải đồng ý với anh, nếu đến lúc đó anh vẫn không thích em, vậy thì em phải hết hy vọng với anh, thành thành thật thật mà tìm một người khác phù hợp với mình hơn, có hiểu không?”
Lúc này, Nguỵ Mặc Sinh nghe thấy Du Đường đáp ứng yêu cầu của mình, đã vui tới mức muốn nhảy cẩng lên, làm gì suy nghĩ đến lời nói sâu xa phía sau của hắn, y ôm lấy Du Đường: “ Em hiểu, em hiểu rồi!”
…
Về đến nhà, Du Đường đem áo khoác cởi ra treo ở trên mắc quần áo, đảo mắt liền thấy Nguỵ Mặc Sinh đang nhìn chằm chằm màn hình di động.
“Nhìn cái gì vậy?” Du Đường lại gần hỏi: “Còn không đổi giày thay quần áo?”
Ngụy Mặc Sinh vội che lại điện thoại: “Ồ, đổi ngay đây.”
Du Đường nhớ tới nội dung mình vừa nhìn thoáng qua được, có chút buồn cười.
Đứa trẻ này thế nhưng lại đang xem những bài đăng blog được đề cử trên Internet.
# Một trăm điều ngọt ngào mà các cặp đôi phải làm #
# Làm thế nào để tăng mối quan hệ tình cảm giữa các cặp đôi #
# Tặng quà gì cho bạn trai khiến anh ấy hạnh phúc #
Thật là ngốc đến có chút đáng yêu.
Du Đường tươi cười đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra định lấy nguyên liệu nấu ăn, Ngụy Mặc Sinh nhanh tay ném quần áo xuống chạy tới: “Đường ca, để em nấu cơm!”
Du Đường nhướng mày: “Vậy anh sẽ phụ giúp em.”
Ngụy Mặc Sinh nhớ tới nội dung vừa xem trên điện thoại, họ nhẹ một tiếng, nói: “Được, vậy anh giúp em rửa đồ đi.”
“Rửa cái gì?”
“Thích em.”
“???” Du Đường sững sờ.
Sau hai giây, hắn ý thức được những gì Nguỵ Mặc Sinh nói rất có thể là những câu chuyện tình yêu trên mạng.
“Khụ khụ…” Hắn cúi đầu, dùng tiếng ho để che đi ý cười của mình: “Ừm, anh hiểu rồi.”
Ngụy Mặc Sinh cho rằng hắn đang thẹn thùng, trong lòng đột nhiên cao hứng.
Thời gian sau đó đã trở thành giải thưởng nói lời âu yếm của y.
Khi đang xào rau trên bếp, y sẽ vừa xào rau vừa hướng Du Đường nói: “Anh có ngửi thấy mùi khét không?”
Không đợi Du Đường lên tiếng, y đã tự mình trả lời: “Đó là trái tim của em đang cháy vì anh.”
Trên bàn ăn, khi đồ ăn được dọn ra, không chờ Du Đường kịp ăn, Nguỵ Mặc Sinh đã chỉ vào một đĩa nấm hương xào cải hỏi hắn: “Anh có biết món này ăn như thế nào mới ngon nhất không?”
“Ăn khi còn nóng?”
Ngụy Mặc Sinh kẹp một đũa đồ ăn, đưa tới trước mặt hắn: “Em đút cho anh.”
“…”
Cơm nước xong, Du Đường ngồi trên sô pha xem TV, Nguỵ Mặc Sinh nói đi siêu thị.
Mười phút sau, giữa mùa đông, y mở cửa với một túi kem sôcla, nâng nó lên và nói với Du Đường: “Anh có biết vì sao em lại mua nhiều sô cô la như vậy không?”
Du Đường rất phối hợp hỏi: “Tại sao?”
Ngụy Mặc Sinh cười rộ lên, nụ cười đơn thuần sạch sẽ, mang theo một chút kiêu ngạo: “Bởi vì quảng cáo của hắn là thích ngươi, không có đạo lý.”
Du Đường nhìn vẻ mặt của y, trong lòng có chút cảm động.
Đứa nhỏ này dường như không có nói đùa với hắn.
Y thật sự thích hắn.
“Được rồi, trời mùa đông mua nhiều kem như vậy, em ăn hết sao?” Du Đường xua tay: “Mau cất vào tủ lạnh, sau đó lại đây ngồi, chúng ta xem TV một lát rồi đi ngủ.”
“Em không muốn ngủ.” Ngụy Mặc Sinh đem kem cất đi, đi tới chỗ Du Đường:
“Em muốn ngủ với anh.”
“???” Du Đường trừng mắt.
Ai đã dạy cho y những lời cợt nhả này?
Không đợi Du Đường nói chuyện, Nguỵ Mặc Sinh lại chỉ vào mu bàn tay của chính mình: “Đây là mu bàn tay của em.”
Lại chỉ vào mu bàn chân: “Đây là mu bàn chân của em.”
Cuối cùng, y chống hai tay lên trên sô pha, vây Du Đường ở chính giữa: “Còn anh là bảo bối của em.”
“???”
Ngụy Mặc Sinh càng nói càng hăng say, cúi người xuống, tới gần Du Đường, giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn mơ hồ: “Anh đã làm loạn trái tim của em rồi, khi nào thì làm loạn giường của em đây?.”
[ Hahahahaha, ký chủ, cười chết tôi rồi! ] Hệ thống ở tiếng ý thức của Du Đường cười như gà gáy: [ Ngón chân của tôi đều phải đào ra ba phòng hai sảnh hahaha!! ]
Du Đường: Ngươi chỉ biết vui sướng khi người gặp họa!
Du Đường: Xem ra trên mạng nói cũng không gạt người.
Du Đường: Người đang yêu quả nhiên đều rất ngốc.
Mặc dù, lỗ tai của Nguỵ Mặc Sinh đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, nhưng vẫn cố gắng trêu chọc hắn, điều này khiến hắn không đành lòng đả kích đối phương.
Quên nó đi, bồi y chơi đi.
Thở dài ở trong lòng, khi Du Đường nâng mắt lên, vẻ mặt đã thay đổi.
Vẻ mặt tuấn tú của nam nhân mang theo một chút hài hước, nhưng đôi mắt nâu nhạt lại chứa đựng tình cảm sâu sắc, bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, sẽ khiến người ta có ảo giác được hắn yêu sâu sắc.
Ngụy Mặc Sinh ngơ ngẩn.
Trời đất quay cuồng, vị trí hai người thay đổi, Du Đường túm chặt cổ áo Nguỵ Mặc Sinh, hỏi y.
“Bây giờ, em tới sao?”