5 giờ 30 phút chiều, sau khi làm xong môn cuối cùng, Nguỵ Mặc Sinh ra khỏi phòng thi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hôm nay trời rất lạnh, thắt lại chiếc khăn quàng cổ cùng kiểu dáng với Du Đường, trên mặt của y lộ ra tươi cười.
Dù là đề thi viết hay kiểm tra đánh giá thực tế dưới sự giám sát của giáo viên, y đều làm rất tốt, cho nên y có linh cảm rằng giải nhất lần này chắc chắn là của mình.
Nghĩ như vậy, Nguỵ Mặc Sinh lấy điện thoại di động ra, nhấn vào số của Du Đường rồi gọi cho hắn.
Trong tiếng bíp bíp của sự chờ đợi, y đang nghĩ cách để khoe khoang với Du Đường, và tốt nhất là có thể quấn lấy đối phương đòi một nụ hôn.
Dù chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là hết thời hạn hai tháng, nhưng y đã nghĩ kỹ rồi, có thể ở bên hắn thêm một ngày chính là kiếm thêm được một ngày.
Y vẫn còn cả một đời để làm mềm trái tim Đường ca.
“Xin lỗi, cuộc gọi của bạn tạm thời không liên lạc được…”
Giọng của bộ phận chăm sóc khách hàng phát ra từ điện thoại, Nguỵ Mặc Sinh cau mày.
Sau khi cúp máy, y gọi lại nhưng kết quả vẫn như cũ.
Tâm trạng hưng phấn dần dần nguội lạnh, sau khi Ngụy Mặc Sinh gọi hơn mười cuộc điện thoại, trong lòng y đột nhiên có linh cảm không tốt.
Y cố gắng điều chỉnh hô hấp và tự nhủ mình phải bình tĩnh.
Rốt cuộc, lần trước Đường ca đi uống rượu cũng không có trả lời điện thoại của mình, vậy nên lần này hẳn là cũng như vậy.
Y gửi tin nhắn cho Du Đường: Đường ca, em thi xong rồi, anh ở đâu, em đi tìm anh.
Y nắm chặt điện thoại, bắt một chiếc xe taxi, và báo địa chỉ nhà.
Hiện tại là thời điểm cao điểm giờ tan tầm, trên đường có chút kẹt xe.
Tài xế đang nghe đài.
"Vào lúc 5:12 chiều tại Thành phố A hôm nay, một chiếc máy bay tư nhân đang trở về đã bị rơi ở Biển B, tất cả sáu người trong máy bay đều thiệt mạng, bao gồm cả cơ trưởng ..."
"Có thông tin cho rằng chiếc máy bay tư nhân này thuộc sở hữu của Nguỵ gia, người giàu nhất thành phố A. Trong số sáu người thiệt mạng có Nguỵ Sâm, người hiện được xếp vào top 10 người giàu nhất nước ..."
Ngụy Mặc Sinh khẽ mở to mắt, y khó có thể tin được những gì mình nghe thấy.
“Đám phú hào này chẳng phải đều thích ngồi máy bay tư nhân sao, bây giờ thì hay rồi, đã xảy ra chuyện, thật là tự chuốc họa vào thân.” Tài xế ở phía trước nói những lời châm chọc, Nguỵ Mặc Sinh ở phía sau nhanh chóng mở điện thoại lên, để kiểm tra tin tức.
Phát hiện ra rằng tin tức này thực sự là sự thật.
Ngụy Sâm gặp sự cố trên không.
Thi thể đã được vớt ra, chính là người y quen thuộc.
Đường ca không trả lời điện thoại của y có phải hay không liên quan đến cái chết của Ngụy Sâm?
Ngụy Mặc Sinh sắc mặt khó coi, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Y lại gọi cho Dư Đường thêm vài lần nữa, nhưng điện thoại vẫn vang rất lâu, trả lời y lại là giọng nói của bộ phận chăm sóc khách hàng.
Trong trường hợp này, hoặc là điện thoại di động không mang theo trong người, hoặc Đường ca cố tình không trả lời điện thoại của y.
Khi đến tiểu khu, y gần như chạy lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa và gọi Du Đường: “Đường ca!”
“Đường ca! Anh có ở nhà không!”
Giọng nói vang vọng trong căn phòng không lớn, Ngụy Mặc Sinh hơi giật mình khi nhìn thấy những thứ Du Đường để trên bàn.
Ngay khi nhìn thấy cuốn sổ cái bị xé thành nhiều mảnh, y chạy đến, tay cầm những mảnh giấy bị xé, vẻ mặt thất thần.
“Tại sao lại muốn xé cuốn sổ…”
“Còn chiếc đồng hồ…” Y cầm lấy chiếc đồng hồ, vẻ hoảng sợ trong mắt y càng lớn hơn: “Tại sao lại đặt đồng hồ ở đây?”
Cuối cùng, ánh mắt rơi vào tờ giấy viết đầy chữ, Ngụy Mặc Sinh duỗi ngón tay cứng ngắc cầm lấy tờ giấy , nhìn thấy rõ nội dung.
[ A Sinh, khi em đọc được bức thư này, có lẽ anh đã trở lại quê hương của mình rồi.
Anh nghĩ em nhất định sẽ hỏi tại sao về quê mà lại không nói gì cho em biết, tại sao lại xé quyển sổ đó đi, và tại sao lại trả chiếc đồng hồ lại.
Câu hỏi thứ nhất, tại sao anh không nói cho em biết là anh về quê? Bởi vì anh không có kế hoạch trở lại đây sau khi quay về quê, giống như em có tương lai của em, mà anh cũng có những việc mà mình phải làm, điều đó rất quan trọng với anh, anh cũng không thể vứt bỏ tương lai của mình được.
Câu hỏi thứ hai, tại sao anh lại xé quyển sổ đó đi, bởi vì anh muốn xóa sạch mọi thứ giữa chúng ta trước khi rời đi. Từ nay về sau chúng ta sẽ không có bất cứ nợ nần gì cả, em có thể sinh hoạt mà không có gánh nặng, mà anh cũng có thể yên tâm rời đi.
Câu hỏi thứ ba, tại sao lại để đồng hồ lại? Một là vì anh không thể đáp lại tình cảm của em, hai là vì anh muốn thời gian của chúng ta mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này. Từ nay về sau, em có cuộc sống của em, anh có cuộc sống của anh. Chúng ta sẽ là hai đường thẳng song song, không hề có bất kì sự giao nhau nào.
Câu hỏi đã trả lời xong rồi, tiếp theo anh sẽ viết những điều mà anh muốn nói với em.
A Sinh, em là một cậu bé tốt.
Cùng em sinh hoạt bên nhau trong một năm này, là khoảng thời gian ấm áp vui vẻ nhất trong cuộc đời anh.
Em luôn nói rằng chính mình tâm lý đen tối, nhưng nếu đổi lại là bất cứ ai phải chịu đựng nỗi thống khổ như em, cũng sẽ không lạc quan lên nổi, nếu có, đó cũng là giả vờ.
Cho nên đừng luôn coi thường bản thân mình, cho rằng chính mình không có thuốc chữa.
Hơn nữa, anh muốn nói với em rằng, anh không phải vì đồng cảm với em cho nên mới đối xử tốt với em, mà bởi vì bản thân em xứng đáng được học hành tử tế, xứng đáng đứng dưới ánh mặt trời như bao người khác để theo đuổi ước mơ của mình, xứng đáng với nỗ lực của chính mình để có tương lai tốt hơn.
Còn có, em nói rằng em thích anh, điều này làm anh thật sự rất kinh ngạc, nhưng lại không chán ghét.
Lần này anh rời đi, không phải vì chán ghét em hay chán ghét cách cư xử của em, mà là vì anh đối với tình cảm của người khác không biết nên ứng xử ra sao, anh không biết thích một người là cảm giác như thế nào. Vậy nên đối với tình cảm của em, anh cũng dốt đặc cán mai, không biết làm thế nào để đáp trả lại tình cảm của em.
Anh cảm thấy anh không thể đưa ra bất kỳ hứa hẹn gì trong loại trạng thái như vậy, cho nên hy vọng em có thể tha thứ cho anh trong khoảng thời gian đó đã làm tổn thương em.
Sau đó, có hai việc nữa anh cần giải thích.
Việc thứ nhất: Anh đã xin ông chủ hủy hợp đồng quyền anh của em rồi, bởi vì anh cho rằng em nên tập trung vào việc học của mình bây giờ, hơn nữa em còn là nghiên cứu sinh y học mà người khác đều phải ghen tị, so với đánh đánh giết giết, anh cảm thấy trị bệnh cứu người càng có ý nghĩa.
Cảm ơn trời đất, ông chủ đã sảng khoái đồng ý yêu cầu của anh và hứa sẽ xóa kỷ lục các trận đấu quyền anh ngầm mà em tham gia.
Về vấn đề tiền bạc, anh đã đưa hết tiền tiết kiệm của anh cho Lý Tấn, đến lúc đó em đi tìm cậu ta, cậu ta sẽ nói cho em biết.
Chuyện thứ hai là chuyện mà dì đã nhờ anh làm, đó cũng là bí mật mà bà ấy đã giữ kín với cha ruột của em bao nhiêu năm nay.
Em có nhìn thấy lá thư bên cạnh không? Bên trong có lời mà dì muốn nói với em, còn có một cái nhẫn ngọc có thể chúng mình thân phận nữa.
Em có còn nhớ vào ngày đầu năm mới, anh dẫn em tới bệnh viện xem cái người bệnh kia không?
Ông ta tên Nguỵ Xướng, là người đã từng cầm quyền Nguỵ gia, cũng là cha ruột của em và Nguỵ Sâm.
Sự khác biệt duy nhất là Nguỵ Sâm là con trai cả hợp pháp, còn em là con ngoài dã thú của Nguỵ Xướng
Bà ấy sở dĩ gạt em mấy năm nay, dù cho cuộc sống cực khổ như thế nào cũng không chịu đến Nguỵ gia cầu xin giúp đỡ, là bởi vì bà ấy không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, hơn nữa bà ấy sợ Nguỵ Sâm là người thừa kế chính thống của Nguỵ gia, nếu nhìn thấy sự xuất hiện của em, sẽ làm ra chuyện gì đó gây tổn thương đến em.
Cho nên, em không nên trách bà ấy.
Còn cha ruột của em, tuy rằng ông ta là một tên khốn, nhưng người chết bất quá giá thành một nắm đất vàng, ông ta đã qua đời vào Tết Nguyên Đán, vậy nên em không cần phải hận ông ta nữa.
Viết đến đây, mọi chuyện anh muốn nói cũng đã nói xong.
Cuối cùng, anh hy vọng em sẽ không buồn vì sự ra đi của anh mà thương tâm.
Trên đời này, không có bữa tiệc nào là không tan cả.
A Sinh, hãy tiến lên phía trước, sẽ càng có nhiều người phù hợp với em hơn đang chờ em trong tương lai.
Tạm biệt, chúc em bình an vui vẻ. ]