Ngày tháng cứ trôi qua như vậy.
Ngụy Mặc Sinh đi đến trường học vào ban ngày, một bên chờ đợi kỳ thi một bên vì cuộc thi y học mà bắt đầu chuẩn bị.
Còn Du Đường thì đến phòng tập tìm huấn luyện viên luyện quyền theo lịch trình mà Nguỵ Sâm đã đưa ra.
Hắn giải thích với Nguỵ Mặc Sinh rằng hắn muốn nhanh chóng nâng cao thực lực, suy cho cùng, nào có sư phụ nào lại thua dưới tay học trò của mình.
Ngụy Mặc Sinh vẫn luôn tin tưởng hắn, vì vậy y không nghi ngờ gì tới lời nói của hắn.
Chỉ có Tô Vũ và Nguỵ Sâm biết chuyện Du Đường tham gia cuộc thi đấu quyền anh sinh tử, thậm chí ngay cả Vương Chí và Lý Tấn cũng không biết, cho đến khi Du Đường đã gọi bọn họ ra vào ngày 28 tháng 12 âm lịch, và nói cho bọn họ biết, nên hai người bọn họ mới biết được.
Trong phòng riêng của nhà hàng, uống hơn 3 ly rượu, Du Đường nói ra chuyện này, chén rượu của Lý Tấn liền rơi trên mặt đất, cả người cũng hoàn toàn tỉnh rượu.
Lý Tấn cười cười nói: “Đường ca, sắp tới giao thừa rồi, anh đừng có đùa như vậy được không?”
Vương Chí phụ họa: “Đúng vậy, Đường ca, đừng xem đó là chuyện cười.”
“Sao tôi có thể lấy loại chuyện như vậy ra nói giỡn được chứ?” Du Đường bất đắc dĩ.
Hắn nói: “Lần này tôi gọi hai người ra đây, chính là muốn hai người giúp tôi giữ bí mật chuyện này. Sau đó là muốn nhờ hai người giúp tôi một việc.”
“Đường ca!” Hai mắt Lý Tấn đỏ rực: “Đó là trận đấu quyền anh sinh tử của SR! Có bao nhiêu người có thể sống sót rời khỏi đó? Anh nếu như thiếu tiền, bọn em sẽ cho anh mượn, anh tại sao lại muốn tham gia trận đấu đó chứ!”
“Bởi vì Nguỵ Sâm đã hứa sẽ cho tôi 20 ngàn vạn .”
“Hai ngàn vạn?” Lý Tấn trừng mắt: “Anh cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
“Hơn nữa cho dù có hai ngàn vạn thì lấy gì mà tiêu? Người đã chết thì chẳng còn gì cả!”
“Cho nên đây chính là điều mà tôi muốn nhờ hai người, hai ngàn vạn này nên xài như thế nào.” Du Đường nhìn bọn họ: “Hai người phải giúp tôi chuyện này.”
Du Đường gọi hai người bọn họ tới là muốn bọn họ tiếp nhận hai ngàn vạn sau khi hắn qua đời, trong đó một ngàn vạn là để đền bù tiền vi phạm hợp đồng sau khi giải trừ của Nguỵ Mặc Sinh, 500 vạn để lại cho Nguỵ Mặc Sinh, 500 vạn còn lại thì là thù lao cho Vương Chí và Lý Tấn vì đã giúp hắn.
Hơn nữa bọn họ cần phải giữ kín chuyện này trong lòng, vĩnh viễn không được nói cho Nguỵ Mặc Sinh biết.
Nếu y có hỏi tới, thì nói hắn về quê, đừng tới tìm hắn.
Đây là cách duy nhất mà hắn nghĩ ra để làm bớt tổn thương đối với Nguỵ Mặc Sinh.
Làm cho y cảm thấy hắn đã biến mất, còn tốt hơn là biết hắn chết vì y.
Nếu không hắn sợ Nguỵ Mặc Sinh sẽ không thể chống đỡ nổi.
Lý Tấn và Vương Chí nghe xong, trái tim của bọn họ đau nhói và siết chặt lại, đôi mắt của họ đỏ lên.
Bọn họ có thể nhìn ra được Du Đường là nói nghiêm túc, hơn nữa hắn không hối hận vì đã làm chuyện đó.
Lúc này, sự khuyên bảo của bọn họ đều vô dụng, cho nên cuối cùng họ đã kéo Du Đường đi uống rượu đến tận khuya, lại khóc lóc nói rất nhiều lời, đến khi say bét mới bắt xe về nhà.
Du Đường cũng uống rất nhiều, đỡ khung cửa đi ra ngoài, mơ mơ hồ hồ mà ngồi ở lề đường, nhìn điện thoại di động, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Hắn lần này đi không nói cho Nguỵ Mặc Sinh biết, đứa nhỏ này chắc sốt ruột chết rồi.
Lấy một điếu thuốc ra hút, hắn cười hai tiếng, sau đó phát vị trí của mình cho Nguỵ Mặc Sinh.
Một lúc sau, y chạy tới, nhìn thấy Du Đường đang dựa vào cột điện, Nguỵ Mặc Sinh nhíu mày chạy tới: “Tại sao anh lại không nhận điện thoại của em?”
“Còn uống nhiều rượu như vậy nữa? Ngày mùa đông còn ngồi ở ven đường, anh không sợ sẽ bị bệnh sao?”
Một tháng qua, Nguỵ Mặc Sinh đã xem mình hoàn toàn trở thành người yêu của Du Đường,cho nên y ngày càng trở nên cằn nhằn hơn.
Du Đường mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói chuyện, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt nam nhân, ánh đèn đường chiếu sáng, làm cho y càng đẹp hơn nữa.
Hắn vươn ngón tay ra, búng nhẹ lên trán y một cái, lẩm bẩm nói.
“Lá gan của em cũng lớn lắm rồi, dám giáo huấn cả anh trai của mình nữa?”
“Không phải là anh trai, mà là người yêu.”
“Đi thôi , chúng ta về nhà trước đã.”
Trong xe taxi ấm áp, Du Đường mới vừa thanh tỉnh không bao lâu lại ngủ thiếp đi.
Tới cửa tiểu khu, Nguỵ Mặc Sinh sợ hắn bị lạnh, liền dùng khăn quàng cổ của mình trùm lên đầu hắn, lại cởi áo khoác của mình ra mặc vào cho hắn, xong việc mới đem người cõng xuống xe.
Đi ở trên hành lang tiểu khu yên tĩnh, cảm nhận được sức nặng trên lưng, sự lo lắng của Nguỵ Mặc Sinh mới từ từ bình tĩnh lại.
Lúc chiều, không thể liên lạc được với Du Đường, khiến y thật sự rất lo lắng.
Mặc dù biết hắn sẽ không có khả năng xảy ra chuyện, nhưng y vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Hơn nữa loại lo lắm này theo thời gian trôi qua càng ngày càng rõ ràng.
Thậm chí đôi khi sẽ gặp ác mộng mất đi Du Đường, liền bừng tỉnh lại sau đó phát hiện hắn vẫn còn ở bên cạnh, nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ.
“Đường ca.”
Y nhẹ giọng gọi nam nhân trên lưng.
Nghe được một tiếng “Ừm” mơ hồ, mới tiếp tục nói: “Hai tháng nữa, nếu anh không có thích em, thì cũng đừng rời khỏi em có được không?”
“Anh xem, em còn nợ anh rất nhiều, cho nên anh hãy ở lại để đòi tiền em, được không?”
Du Đường nghe thấy Nguỵ Mặc Sinh đang nói chuyện, nhưng hắn lại khô thử nghe ra được là y đang nói cái gì.
Cũng chỉ biết trả lời “Ừm.”
“Em xem như đây là lời hứa của anh.” Nguỵ Mạc Mặc Sinh lại kéo Du Đường, lông mày cụp xuống, vẻ lo lắng trong mắt dần biến mất: “Anh tuyệt đối không được đổi ý.”
“Ừm.”
…
Ngày ba mươi Tết, Nguỵ Mặc Sinh và Du Đường đi dạo siêu thị, mua rất nhiều thịt cùng đồ ăn, làm một bữa cơm tất niên phong phú.
Buổi tối, hai người ngồi ở trên sô pha xem Xuân Vãn mừng Xuân và đón giao thừa.
Lúc chỉ còn vài phút đếm ngược, Du Đường kéo Nguỵ Mặc Sinh đến bên cạnh ban công.
Hắn lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra, đưa cho Nguỵ Mặc Sinh.
“Đây, tiền mừng tuổi cho em.”
“Đường ca, anh cho rằng em vẫn là đứa trẻ lên ba sao?” Ngụy Mặc Sinh có chút bấc đắc dĩ, nhưng trong lòng lại ấm áp: “Em đã hai mươi tuổi rồi, làm sao còn có mặt mũi mà nhận tiền lì xì của anh?”
“Hai mươi tuổi cũng là một đứa trẻ.” Du Đường xoa xoa mái tóc mềm mại của y: “Anh là anh trai của em, cho nên phải thương em.”
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi.” Khi nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Nguỵ Mặc Sinh không tốt lắm, hôn lên mặt Du Đường, sửa lại: “Là người yêu, không phải anh trai.”
“Được được được, là người yêu.” Du Đường bóc một viên kẹo đường nhé vào miệng Nguỵ Mặc Sinh, lấp kín miệng y: “Anh không giành với em.”
“Hừ.” Nguỵ Mặc Sinh bị nhét kẹo vào miệng, vào nhầm lấy từ trong ngăn tủ ra một cái hộp, lại chạy tới: “Em cũng đã chuẩn bị quà tất niên cho anh.”
“Hả?” Du Đường tò mò: “Là cái gì vậy?”
“Mở ra nhìn xem.”
Du Đường mở ra và phát hiện là một chiếc đồng hồ được đặt làm riêng.
Mặt sau khắc tên hai người, bị những hình trái tim vòng lên nhau, tuy rằng nhìn có chút khuôn sáo cũ, nhưng cũng không khó coi.
“Đường ca, để em đeo lên cho anh.” Ngụy Mặc Sinh cầm lấy đồng hồ, quấn ở trên tay Du Đường, buộc chặt.
Đến 12 giờ, pháo hoa nở tung ở trên bầu trời.
Ngụy Mặc Sinh nắm tay Du Đường lên trán, nhắm mặt lại.
Du Đường kinh ngạc hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Ước nguyện.”
“Ước nguyện cái gì?”
Ngụy Mặc Sinh mở mắt, cười nói: “Em sẽ không nói cho anh đâu.”
[ Nếu trên đời thực sự có thần linh, ta cầu xin ngài thực hiện tâm nguyện của ta. ]
[ Hãy để ta và Đường ca đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa. ]