• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Đường nghe rõ lời của y, trong lúc nhất thời thế nhưng không có cảm thấy may mắn.

Bởi vì hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng và bi thương quá mãnh liệt trên người nam sinh

Mà hắn lại là một người ngoài cuộc, không thể giúp được gì cho Nguỵ Mặc Sinh.

Hắn có chút tự trách.

Rốt cuộc, trái tim hắn cũng không phải làm bằng sắt, mặc dù lúc vừa tới thế giới này hắn chỉ nghĩ về nhiệm vụ và tích phân.

Bây giờ cũng đã thay đổi.

Hắn muốn Nguỵ Mặc Sinh vui vẻ trở lại, không muốn nhìn thấy y vĩnh viễn là một bộ dáng tinh thần sa sút.

“Ừ, tôi biết rồi.” Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: “Về phần Nguỵ Sâm, anh và anh ta không phải là loại quan hệ như em nghĩ.”

“Là bởi vì chuyện võ đài, nên bọn anh mới ngồi cùng nhau.”

“Anh đối với anh ta cũng không có loại cảm giác gì.” Hắn nói: “Em không cần đoán mò.”

Bàn tay ôm quần áo của y cuộn tròn một chút, trái tim vốn đã rơi xuống vực thẳm của Nguỵ Mặc Sinh lại lặng lẽ leo lên trên một chút.

Tại sao lại muốn giải thích?

Y có chút không hiểu.

Du Đường căn bản là không cần giải thích với y, rốt cuộc hai người cũng không phải mối quan hệ người yêu…

Nhưng mà…thật sự rất vui.

Ngụy Mặc Sinh nắm chặt quần áo Du Đường, lồng ngực run lên, đôi mắt đỏ hoe nhẹ nhàng hít vào.

Y dựa vào người Du Đường như ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Thật tốt, thật tốt, Đường ca không có cùng người khác ở bên nhau.

Hắn sẽ không chọn Nguỵ Sâm.

Mình vẫn còn thời gian, còn hy vọng.

“Ừm.”

……

Giữa trưa ngày hôm sau Khương Viện mới tỉnh lại, nhìn thấy Nguỵ Mặc Sinh nằm ghé vào trên giường bệnh, mà không khỏi đau lòng

Ngụy Mặc Sinh ngủ không sâu lắm, cảm nhận được nữ nhân nhẹ nhàng vuốt tóc mình, hắn liền tỉnh lại.

“Mẹ, mẹ cảm thấy như thế nào?” Ngụy Mặc Sinh nắm chặt tay bà, bọc tay và vào tay mình, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Mẹ muốn ăn gì, để con mua cho mẹ.”

Y nói: “Nếu mẹ không muốn ăn đồ ăn mua ở ngoài, bây giờ con sẽ về nhà làm cho mẹ.”

“A Sinh.” Khương Viện thở dài, nhìn vẻ mặt của Nguỵ Mặc Sinh liền biết bản thân mình không giấu được y nữa.

“Thật xin lỗi.” Đôi mắt và ửng đỏ: “Mẹ không phải muốn gạt con, chỉ là mẹ không muốn làm trì hoãn việc học tập của con.”

“Nhiều năm như vậy, mẹ nợ con quá nhiều, thật vất vả nhìn con vui vẻ lên, mẹ làm sao có thể nói cho con loại chuyện này được, mẹ sợ như vậy sẽ làm cho con đau lòng.”

Bà cường điệu nói: “Con cũng không nên trách Tiểu Đường, là mẹ đã nhờ cậu ấy gạt con, mấy ngày nay đều là nhờ cậu ấy đưa mẹ đến bệnh viện, mẹ đã không biết nên cảm ơn cậu ấy như thế nào.”

“Ừn, ừm, mẹ con biết rồi.” Ngụy Mặc Sinh đặt tay của người phụ nữ lên trên trán, cúi đầu, che giấu thần sắc của chính mình: “Con đều biết.”

Hơn nữa mẹ, con chưa bao giờ cảm thấy mẹ nợ con bất cứ thứ gì.” Giọng nói y nghẹn ngào: “Với con mà nói, mẹ là người mẹ tốt nhất, là người mà còn vĩnh viễn yêu quý nhất trên đời…”

Khương Viện nghe y nói mà khoé mắt rưng rưng, lén quay mặt đi, lau nước mắt.

Bà đã có nhiều lựa chọn sai lầm trong cuộc đời, chịu quá nhiều tổn thương, ban đêm nằm ở trên giường, trong lòng luôn chất chứa vô vàn hối hận lấp đầy.

Nhưng điều duy nhất bà không hối hận là cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ liều mạng hạ sinh Nguỵ Mặc Sinh dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người.

Ngụy Mặc Sinh chính là thiên sứ tới cứu rỗi cuộc đời của bà.

Nếu không có đứa nhỏ này, có lẽ bà đã không thể cố gắng kiên cường mà sống đến bây giờ.

“A Sinh.” Khương Viện bảo Nguỵ Mặc Sinh cúi đầu xuống, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán nam sinh.

Vẻ mặt của người phụ nữ rất dịu dàng, tuy rằng bà gầy ốm, nhưng con ngươi của bà ấy lại rất trong sáng.

“Mẹ cũng yêu con, và cũng luôn tự hào về con.” Bà vuốt ve khuôn mặt nam sinh: “Cho nên, mẹ hy vọng con vui vẻ lên, đừng buồn, nếu không mẹ sẽ đau lòng.”

“A Sinh hiếu thảo như vậy, nhất định không muốn để mẹ đau lòng có phải không?”

Ngụy Mặc Sinh cắn chặt răng, cố gắng hít vào, một tay che lại đôi mắt, lau đi những giọt nước mắt đang trào ra, rồi mới tươi cười đối mặt với Khương Viện: “Ừm, ừm, con sẽ không để cho mẹ đau lòng.”

*

Ngoại thương trên người Khương Viện không tăng không giảm, nhưng ung thue dạ dày tra tấn nàng lại nặng hơn.

Di chứng của quá trình hóa trị ngày càng rõ ràng hơn.

Khuôn mặt xinh đẹp vốn dĩ đã gầy đến mức gò má nhô ra, còn một đầu?

Sau đó, Khương Viện chỉ cần nhờ thợ cắt tóc giúp cô ấy đẩy đèn, và đội chiếc mũ mà Ngụy Mặc Sinh đã mua cho nàng.

Khương Viện không cho Nguỵ Mặc Sinh mỗi ngày đều ở bên cạnh mình, thúc giục hắn đi học.

Nguỵ Mặc Sinh ngoài miệng thì đồng ý với bà, nhưng chỉ cần không có lớp học, y sẽ đến bệnh viện thăm Khương Viện dù chỉ rảnh một chút thời gian.

Dư Đường dùng hết tiền tiết kiệm để chữa trị bệnh cho Tưởng Nguyên, sau đó ghi tài khoản vào sổ cái nhỏ trước mặt Ngụy Vô Tiện, nói khi kiếm tiền nhớ trả lại.

Ngụy Mặc Sinh biết rằng Du Đường là đang bảo vệ lòng tự trọng của y.

Anh cũng thề rằng một ngày nào đó anh sẽ đứng ra trả ơn cho Dư Đường.

Y cũng thề rằng một ngày nào đó y sẽ trở nên lớn mạnh hơn, để báo đáp cho Du Đường.

Khương Viện ra đi vào tháng mười hai.

Bà cùng Nguỵ Mặc Sinh đón sinh nhật lần thứ 20 của y, ngày hôm đó sắc mặt của bà ấy trông rất tốt, cùng Nguỵ Mặc Sinh và Du Đường nói rất nhiều chuyện.

Bà ấy thậm chí đã cố gắng hết sức để ăn một miếng bánh sinh nhật nhỏ.

Tuy nhiên, đây chỉ là một đoạn hồi tưởng cuối cùng.

Ba ngày sau, bà ấy rốt cuộc cũng không kiên trì nổi nữa, đeo máy thở, bàn tay khô gầy nắm lấy tay Nguỵ Mặc Sinh, khoé mắt toàn là nước mắt.

“Sinh…Sinh…” Sau mất tháng chống chọi cùng với Thần Chết, Khương Viện phảng phất như già đi 20 tuổi, Nguỵ Mặc Sinh ghé vào bên cạnh bà, nghe bà nói: “

“Mẹ…Chỉ, chỉ là đi lên thiên đường…Mẹ sẽ ở trên trời nhìn, nhìn con…che, che chở bảo vệ con…”

"Con đã bảo vệ mẹ cả đời..."

“Lần này đổi lại mẹ sẽ bảo vệ con…” Bà khó khăn nói, mặt nạ hô hấp bị một tầng sương mù bao phủ.

Người phụ nữ dỗ Nguỵ Mặc Sinh giống như đang dỗ một đứa trẻ: “Được, được không?”

Ngụy Mặc Sinh một tay nắm chặt khăn trải giường màu trắng, hàm răng cắn chặt, từ trong cổ hỏng phát ra vài tiếng cười, nhưng nước mắt đã thấm ướt một bên gối của Khương Viện.

Y dùng sức gật đầu: “Được, được…

“Mẹ, mẹ yên tâm, có nhất định sẽ không sao, sẽ không sao, con sẽ không để mẹ lo lắng.”

Du Đường đứng ở một bên, ánh mắt đầy tiếc nuối và đau buồn.

Hắn chịu không nổi mà xoay người lại, không đành lòng nhìn tiếp.

"Tạm biệt ..." Giang Nguyên đồng tử bắt đầu giãn ra, ánh mắt dần dần tối sầm lại: "Con là của mẹ, thật tốt..."

“Ngoan A Sinh…” Đồng tử Khương Viện bắt đầu giãn ra, trước mắt dần tối sầm lại: “Con là con của mẹ

Điện tâm đồ kết thúc là một đường thẳng.

“Mẹ—— “

Ngụy Mặc Sinh không chịu nổi nữa, ngã gạc trên người Khương Viện, ôm lấy người phụ nữ khóc không thành tiếng.

*

Du Đường giúp Nguỵ Mặc Sinh tổ chức tang lễ cho Khương Viện, chứng kiến cảnh Nguỵ Mặc Sinh đem hủ tro cốt của bà ấy chôn xuống đất.

Hôm đó trời có mưa tuyết, nhiệt độ trực tiếp giảm xuống 0 độ, tay nam sinh đỏ bừng vì lạnh, Du Đường đứng bên cạnh che dù cho y, sau khi làm xong quá trình, lại cùng Nguỵ Mặc Sinh nhìn lại mộ địa đã được tu sửa xong của Khương Viện.

Đặt bó hoa đã chuẩn bị sẵn trước bia mộ, Nguỵ Mặc Sinh ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay đông cứng vì lạnh ra lau sạch những giọt nước trên ảnh chụp của bà ấy.

Giọng nói khàn khàn, chứa đầy tưởng niệm và không buông.

“Mẹ, đến bên kia rồi, nhất định phải đối tốt với chính mình một chút.”

"Đừng bị người khác lừa gạt nữa."

“Kiếp này con không thể báo đáp cho mẹ, kiếp sau nhất định con sẽ bù đáp cho người.”

Nói xong, y quỳ trên mặt đất, dập đầu ba lần trước bia mộ.

Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe.

“Mẹ, tạm biệt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK