• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Đường không biết tại sao mình lại đồng ý yêu cầu của Nguỵ Mặc Sinh .

Có lẽ là trong lòng cảm thấy áy náy, hoặc là vì đầu óc không tỉnh táo, nhưng biểu tình và lời nói của Nguỵ Mặc Sinh lúc đó khiến hắn nghĩ tới một người.

Một người đàn ông luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Cho đến một ngày trước khi chết trong một vụ tai nạn xe cộ, hắn đã mơ thấy người đó.

Trong bóng tối, một thanh niên mặc y phục cổ trang đang ngồi trong ánh sáng duy nhất, ôm một cái xác và khóc.

Hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn của người đàn ông đó.

Khiến hắn cảm thấy không quá dễ chịu.

Nhưng lúc này Ngụy Mặc Sinh tuy rằng đang ôm hắn, nhưng cả khuôn mặt đều nhăn lại vì khóc, nước mắt không ngừng rơi trên người hắn, có chút nóng bỏng.

“Đừng khóc.” Hắn nâng tay lên lau nước mắt cho y: “Khóc thì sẽ không đẹp.”

Ngụy Mặc Sinh giữ chặt tay hắn, áp lên mặt mình, giọng nói nghẹn ngào: “Đường ca, em không muốn nhường anh cho anh ta.”

“Cầu xin anh, thích em được không?”

“Cầu xin anh, cũng thích em một chút…”

Du Đường khẽ thở dài, nhắm mắt lại, không trả lời y.

Ngụy Mặc Sinh cuối cũng cũng sụp đổ, nằm ở trên người Du Đường, khóc không thành tiếng.

*

Ngày hôm sau, khi hắn tỉnh lại, hệ thống nói cho Du Đường, mức độ hảo cảm đã lên đến 100, nó cảm thấy kì quái tại sao Du Đường cự tuyệt vai ác, mà mức độ hảo cảm vẫn có thể đầy.

Nhưng điều đó không quan trọng.

[Ký chủ, ngài sẽ chết sau khi trận đấu quyền anh kết thúc. Đến lúc đó là ngài có thể nhận được tích phân, chúng ta sẽ tự động chuyển sang thế giới tiếp theo, ngài có chuyện gì muốn làm, thì tranh thủ làm xong trong một ngày cuối cùng này đi.]

Du Đường: Ừ.

Hệ thống thấy hắn không có hứng thú lắm, thật cẩn thận mà dò hỏi: [Ký chủ, ngài không sao chứ? Ngày hôm qua tôi bị che chắn, nên không thấy được hai người làm gì, y chắc sẽ không ngược đãi ngài đi?”

Du Đường: Không có.

Du Đường: Y không có ngược đãi ta.

Du Đường: Chỉ là y vẫn luôn khóc, ai không biết còn tưởng rằng là ta ngược đãi y.

[??? Đây rốt cuộc là chuyện gì? ] Hệ thống bối rối: [Đây là chuyện mà người nghiêm túc sẽ làm sao? ]

Du Đường: Haiz, ta cũng không biết phải làm thế nào để sống hoà hợp với y nữa.

Nói đến đây, cửa phòng ngủ mở ra, Ngụy Mặc Sinh bước vào.

Mặc dù mắt y vẫn hơi đỏ, nhưng trông thần sắc vẫn như thường.

“Đường ca, anh không sao chứ?” Y đến gần Du Đường: “Ngày hôm qua em đã tắm rửa sạch sẽ cho anh rồi, nếu như anh cảm thấy không thoải mái cứ nói với em.”

Y cười nói: “Em vừa mới nấu cháo, với một ít rau dại, anh có muốn ăn không?”

Y biểu hiện như vậy làm cho Du Đường bớt bối rối hơn.

Du Đường gật đầu: “Ừ.”

“Vậy em sẽ đi dọn cháo, anh đi rửa mặt đi.” Ngụy Mặc Sinh nói xong liền rời đi.

Du Đường thở ra một hơi, đứng dậy xuống giường, tuy rằng có chút hơi đau, nhưng không có gì nghiêm trọng.

Ngụy Mặc Sinh hôn hắn rất hung ác, nhưng về phương diện này lại rất ôn nhu, không hề làm hắn bị thương.

Ngày hôm nay không khác thường lệ, hai người ăn ý không ai nhắc đến Nguỵ Sâm.

Ngụy Mặc Sinh cũng không giống như hôm qua thổ lộ với hắn một cách cuồng loạn nữa, tất cả mọi thứ đều ổn.

Ngày 12 tháng 3, Nguỵ Mặc Sinh dậy sớm để chuẩn bị cho tham gia thi đấu.

Trước khi đi, Du Đường ôm y một cái.

“Cố lên.”

“Thi thật tốt.” Hắn nói: “Anh tin tưởng rằng với thực lực của em, muốn làm cái gì thì nhất định cũng có thể làm được.”

Du Đường siết chặt vòng tay, nói thầm trong lòng.

Cho nên, sau này em cũng phải dựa vào chính năng lực của mình mà bước đi thật tốt.

Hướng tới tương lai tươi sáng mà em mong muốn.

“Vâng.” Ngụy Mặc Sinh không biết ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, nhưng y cũng cảm nhận được sự kỳ vọng của Du Đường đối với mình.

Y đem đầu vùi ở hõm vai Du Đường và đáp: “Chờ em giành được giải nhất, anh nhất định phải tới dự lễ trao giải, em muốn nói cho mọi người biết, em có một người bạn trai tốt như anh, người mà họ muốn có cũng không có được.”

Nói xong, y buông Du Đường ra, lùi về phía sau một bước: “Tạm biệt, Đường ca, chờ em trở lại.”

“Tạm biệt.”

Du Đường nhìn theo bóng dáng rời đi của y, đến khi không thấy được bóng dáng của y mới quay vào nhà, lấy chiếc hộp giấu dưới giường ra, mở ra, bên trong là một bức thư của Khương Viện giao cho hắn.

Hắn lấy ra cuốn sổ ghi chép sổ nợ và chiếc đồng hồ mà Nguỵ Mặc Sinh đã đưa cho hắn.

Đặt cả ba thứ lên bàn, hắn mím môi, sau đó xé sổ thành từng mảnh.

Sau đó, hắn lấy giấy bút đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu viết ra những điều hắn muốn giải thích cho Nguỵ Mặc Sinh.

Hắn mất hai tiếng đồng hồ mới viết xong, sửa đi sửa lại nhiều lần, cuốn giấy lại ném vào sọt rác, viết lại, cuối cùng hắn cũng viết xong và chép lại trên một tờ giấy mới.

Dùng đồng hồ đặt đè lên bức thư của hắn và Khương Viện, Du Đường đứng dậy thu dọn hành lý, bao gồm quần áo thường ngày, đồ dùng vệ sinh cá nhân và những thứ cần thiết hàng ngày, để làm giả bằng chứng rời đi, hắn nói chuyện với chủ nhà, nói rằng khi Nguỵ Mặc Sinh hỏi, liền nói với y rằng hắn đã trở về quê, xong việc mới rời đi.

Hắn đi đến nhà của Lý Tấn, đem đồ đạc của mình để ở chỗ đối phương, Lý Tấn chào tạm biệt hắn với đôi mắt đỏ hoe.

“Đường ca, anh nhất định phải sống sót trở về.”

“Ừm.”

*

Trận đấu quyền anh của SR không được tổ chức ở thành phố A, Du Đường đến đấu trường quyền anh, và người của Nguỵ Sâm đã sắp xếp một chiếc xe hơi để đợi hắn.

Bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ, giống như sợ hắn bỏ trốn.

Nó thực sự không cần thiết.

Rời khỏi thành phố bằng ô tô, khi đi ngang qua đại học A, Du Đường liếc mắt nhìn lần thứ hai, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.

Hơi miễn cưỡng.

Sống trong thế giới này hơn một năm, nhìn Nguỵ Mặc Sinh từ một thiếu niên sống trong tuyệt vọng thành một sinh viên đại học xuất sắc đại diện cho trường của mình trong các cuộc thi, chứng kiến sự trưởng thành của y, trong lòng Du Đường cảm khái một câu.

Hắn hy vọng rằng dù hắn có ra đi, Nguỵ Mặc Sinh vẫn có thể luôn giữ vững tinh thần hướng về phía trước và phấn đấu để trở thành một người tốt hơn.

Xe chạy ngang qua trường đại học, Du Đường quay mặt đi, nhẹ giọng nói.

Tạm biệt, A Sinh.

*

Năm giờ chiều, trận đấu quyền anh của SR chuẩn bị bắt đầu, Du Đường đã khởi động tốt thân thể, lúc này trên người hắn mặc một chiếc áo khoác có logo của Nguỵ gia, đứng ở hậu đài, chạy bước nhỏ tại chỗ.

Tim hắn đập rất nhanh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy toàn bộ khán đài, bọn họ ồn ào, hò hét cổ vũ, phấn khích muốn xem trận chiến đẫm máu tiếp theo.

Trên màn hình lớn phía trên võ đài hiện lên tên của võ sĩ, mấy giây sau hoàn toàn cố định trong cột của Du Đường.

Bức ảnh của hắn được phóng to lên, và khán giả ngay lập tức hét lên.

Người chủ trì cầm micro và hét lên.

“Tiếp theo!!”

"Mời võ sĩ Du Đường của Nguỵ gia lên sân khấu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK