Sau khi mai táng Khương Viện xong thì Ngụy Mặc Sinh bị bệnh, lại thêm sốt cao nên cả người y trở nên xanh xao, yếu ớt.
Du Đường nhìn thấy mà đau lòng nên mang y về nhà, giúp đỡ y.
Nhà thuê của Du Đường có một phòng ngủ một phòng khách, hắn đỡ Ngụy Mặc Sinh nằm lên giường, dán miếng hạ sốt cho y rồi lấy tăm bông thấm nước làm ẩm môi cho Ngụy Mặc Sinh, thấy tình trạng của y tương đối ổn định nên hắn muốn đứng dậy đi ra ngoài ngủ.
Nhưng không nghĩ sẽ bị người kéo cổ tay lại.
"Đừng đi...." Ngụy Mặc Sinh nhắm mắt nhìn có vẻ vẫn đang hôn mê nhưng sức lực cánh tay lại lớn kinh người, cau mày lẩm bẩm:" Đừng đi, mẹ..... Đường ca.... Đừng bỏ em lại...."
Du Đường thở dài, đành phải lên giường nằm chung, đắp chăn rồi tắt đèn.
Hắn thương tiếc y nên dùng tay vuốt nhẹ cặp chân mày đang nhíu chặt lại của Ngụy Mặc Sinh:" Em không đi, em chỉ ở chỗ này, ngủ đi."
Hắn nhẹ giọng an ủi mấy lần thì vẻ mặt của Ngụy Mặc Sinh cũng thả lỏng ra, cọ cọ vào người hắn, sau đó chui rúc vào trong ngực Du Đường ngủ.
Trước giờ Du Đường ít khi cùng người khác ngủ chung giường mà giờ Ngụy Mặc Sinh nằm gần hắn như vậy, khiến hắn hơi khó ngủ.
Hắn gọi hệ thống: Thống Thống, ra tâm sự chút đi.
[Tới đây, tới đây.]
Du Đường hỏi: Ngươi thử nghĩ xem, chuyện bức thư của Khương Viện nên đưa cho Ngụy Mặc Sinh vào lúc nào là thích hợp đây?
Lúc trước, Khương Viện nhờ hắn chuyện này, hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Nhưng hắn nhớ rõ cốt truyện ban đầu là sau khi Ngụy Sâm xảy ra tai nạn trên máy bay lúc về nước thì ông nội Ngụy Mặc Sinh mới đón Ngụy Mặc Sinh về nhà.
Cho nên bây giờ hắn không biết có nên nói rõ mọi chuyện cho Ngụy Mặc Sinh không nữa.
[ Hiện tại đã tới thời điểm mấu chốt của truyện nếu ngài hành động có chút sơ suất nhỏ thì có thể sẽ thay đổi hướng đi của truyện.] Hệ thống nghiêm túc phân tích cho hắn.
[ta thấy Ngụy Sâm nhìn ngài như hổ rình mồi, gần đây còn đi xem trận đấu của ngài, nếu như hắn biết thân phận của Ngụy Mặc Sinh, có thể sẽ khiến vai ác không sống nổi tới đoạn sau của truyện.]
[ Cho nên, theo ta thấy thì vẫn nên chờ Ngụy Sâm xuống đài, nói cho vai ác cũng chưa muộn.]
Du Đường: Ừ.
Nếu tính thì ngày 12 tháng 3 Ngụy Sâm mới xảy ra chuyện. Mà sau khi Ngụy Sâm xảy ra chuyện vào buổi tối ngày đó thì đúng ngay ngày hắn tham gia vào trận đấu sinh tử.
Có lẽ, thời gian làm bạn với Ngụy Mặc Sinh cũng không nhiều lắm.
[ Đúng rồi, ký chủ.] Hệ thống đột nhiên nói:[ Mấy ngày trước cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm, nghe bọn họ đồn Chủ Thần đã đi độ kiếp, nói y đã tìm được người y cần tìm rồi.]
Du Đường: Chủ Thần? Là quản lý của các ngươi à?
[ Đúng rồi, đúng rồi, Chủ Thần đại nhân là người cai quản thần của các thế giới, chúng ta cũng phải nghe lời hắn.]
[ Nhưng mà nghe nói lúc hắn chưa thành thần là một đại ma đầu, lại còn thích sư phụ của mình, đáng tiếc ở chỗ sư phụ hắn tu vô tình đạo, sau đó vì cứu hắn mà bị các thần bao vây tấn công nên chết.]
Sau đó Chủ Thần giết hết tất cả thần, rồi lặp lại trật tự của thế giới nên bây giờ trở thành Chủ Thần.
[ Đồng nghiệp của ta đều vui vẻ thay cho Chủ Thần,nói không chừng trói định ký chủ của mình đi thêm mấy vị diện khác nữa thì có thể gặp được Chủ Thần.]
Tiếng nói của hệ thống có chút tiếc nuối: [Nhưng mà đây là lần đầu tiên ta làm nhiệm vụ, có lẽ sẽ không gặp được Chủ Thần, chỉ có thể đợi tin tức của đám đồng nghiệp.]
Du Đường nghe xong nhịn không được cảm thán một câu: Không nghĩ tới Chủ Thần của các ngươi lại si tình như thế?
[Đúng rồi, đâu giống ngài, y chang khúc gỗ, về mặt tình cảm cũng dốt đặc cán mai.]
Du Đường: Nói tới nói lui, cuối cùng ngươi đả kích ai đấy?
[ta không có, ta không có, ngài lại nói bừa rồi.]
Du Đường:........
*
Cùng hệ thống trò chuyện một lát thì cuối cùng Du Đường cũng thích ứng với chuyện có thêm một người.
Hơn nữa nhiệt độ cơ thể Ngụy Mặc Sinh cũng cao lên, vào mùa đông nằm gần vậy cũng rất ấm áp, bất tri bất giác thì Du Đường cũng đã ngủ.
Ngụy Mặc Sinh ngủ rất sớm nên hôm sau tự nhiên cũng tỉnh sớm, tỉnh dậy thì phát hiện mình nằm trong ngực Du Đường làm y có chút bối rối.
Sắp xếp lại ký ức hỗn loạn tối hôm qua làm gương mặt không kiềm chế được đỏ lên.
Kể từ lúc mẹ qua đời sau thì có một khoảng thời gian y sống mơ mơ màng màng
Nếu không nhờ Đường ca vẫn luôn chăm sóc y, bệnh của y sẽ không khỏe nhanh tới vậy.
Trong lòng nảy lên áy náy cùng cảm kích, Ngụy Mặc Sịnh tranh thủ lúc Du Đường còn đang ngủ đi tới phòng bếp nấu cơm, nhưng không nghĩ tới vì sốt cao mà mệt mỏi nên y vừa đứng dậy lập tức ngã lại trên giường, còn không cẩn thận đụng trúng Du Đường...... Giữa hai chân.
" n?" Du Đường tỉnh dậy, mơ mơ màng màng thấy vẻ mặt sững sờ của Ngụy Mặc Sinh.
Ngụy Mặc Sinh:"..."
Du Đường:"..."
"Đường ca, thật xin lỗi." Sắc mặt Ngụy Mặc Sinh trở nên đỏ bừng lên, hoảng sợ đứng dậy:"Em không có cố ý, chỉ vô tình ngã xuống!!"
Mấy tháng nay vì chuyện chữa bệnh cho Khương Viện nên Nguỵ Mặc Sinh không dám đem tình cảm của mình thổ lộ với Du Đường mà chôn dấu dưới đáy lòng, không nói rõ.
Y vẫn luôn khắc chế bản thân không nghĩ tới nữa, không nên hy vọng xa vời.
Nhưng bây giờ hai người đã ngủ chung trên một cái giường, sáng sớm y lại nhìn thấy Du Đường nổi lên dục vọng, những ý tưởng được dấu sâu bên trong giống như những hạt giống đang dần nảy mầm lên chui ra khỏi mặt đất làm y cảm thấy nhức đầu, chóng mặt.
“ À, thì ra là vậy.” Du Đường không có xấu hổ như y tưởng tượng, rốt cuộc hắn cảm thấy sáng sớm có phản ứng như vậy cũng rất bình thường.
Cho dù bị Nguỵ Mặc Sinh thấy cũng không ảnh hưởng gì.
Nguỵ Mặc Sinh không dám nhìn hắn: “ Em thấy anh còn ngủ chưa dậy nên định nấu cơm sáng cho anh.”
“ Lại đây.” Du Đường ngoắc tay gọi y lại, Nguỵ Mặc Sinh đi qua ngồi bỗng có bàn tay chạm vào trán y.
Du Đường xem thử nhiệt độ của trán với cổ y như thế nào, xác định không có gì thì mới gật gật đầu : “ Được rồi, đã hạ sốt, em đi uống nước trước đi, từ từ rồi nấu cơm không gấp.”
Hắn xuống giường: “ Em đi giải quyết vấn đề, đợi một hồi Em ra sẽ nấu.”
Nói xong, hắn đi vào phòng tắm.
Cửa “phanh” một tiếng rồi đóng lại, một lát sau Nguỵ Mặc Sinh mới hồi hồn lại nghĩ tới nam nhân nói gì.
Giải quyết vấn đề……
Đôi mắt đào hoa bỗng trừng lớn, tim Nguỵ Mặc Sinh đột nhiên đập liên hồi, một tiếng lại một tiếng đập thẳng vào ngực, làm y đang choáng váng hiện giờ lâm vào tình trạng chết máy.
Y không khống chế được ngã lại trên giường, nơi tràn ngập mùi hương của Du Đường, ánh mắt dời tới cửa phòng tắm, cảm giác như nhìn xuyên thấu qua cánh cửa thuỷ tinh mờ ảo thấy được bóng dáng cao lớn anh tuấn của nam nhân dựa vào vách tường trong phòng tắm, hơi ngửa đầu, đôi mắt khép hờ, đôi môi nhạt màu hơi mở tràn ra tiếng thở dốc gợi cảm.
Toàn thân cảm giác thật khô nóng, hầu kết Nguỵ Mặc Sinh lăn lộn, đem chân cuộn vào chăn, tay luồn xuống dưới.
Mồ hôi trên trán chảy ra, y cọ nhẹ gối nằm của Du Dường, nhỏ giọng gọi tên hắn, giống như muốn cùng người trong phòng tắm cùng làm gì đó, khuôn mặt xinh đẹp cũng nổi lên những rặng mây đỏ, trông bệnh hoạn nhưng cũng rất điên cuồng.
Cho tới khi trần ai lạc định, Nguỵ Mặc Sinh thở phào một hơi rồi mới ý thức được mình vừa làm chuyện biến thái tới cỡ nào.
Té ngã xuống giường, y chạy ra khỏi phòng ngủ của Du Đường, sắc mặt trở nên tái xanh.
Mà giờ trong phòng tắm, Du Đường dùng nước lạnh để khôi phục bình tĩnh thì nghe hệ thống nói với hắn.
[Ký chủ, ngài biết Nguỵ Mặc Sinh vừa mới làm gì không?]
Du Đường nặn kem đánh răng hỏi : “ Y làm gì?”
[ Y nằm trên giường ngài, gọi tên ngài mà “an ủi” đó.]
Du Đường :???