【 Ký chủ, độ hảo cảm đã tăng tới 70! 】 Du Đường mới vừa ở sô pha ngồi xuống, liền nghe được hệ thống nói.
Sửng sốt một chút.
Du Đường: Vậy ngươi vừa rồi như thế nào không cùng ta nhắc nhở?
【 Tôi thấy không khí lúc đó của mọi người khá tốt, không nhẫn tâm cắt ngang ~】
Du Đường: Không khí tốt cái gì?
【 X? Ký chủ ngài là có bao nhiêu trì độn a? 】 Hệ thống vô ngữ: 【 Ngài không cảm thấy vừa rồi hai người các ngươi ở cửa, cái kia khoảng cách giống như là muốn hôn sao! 】
【 Tôi đều chú ý tới biểu tình của vai ác, cơ khát muốn chết, phảng phất ngay sau đó liền sẽ đem ngài phác gục! 】
Du Đường có điểm ngốc: Có sao? Tại sao ta lại không cảm thấy?
【 a a a a! Ngài là đầu gỗ đi! Ngài như thế nào so với tôi còn không hiểu luyến ái! Còn ảnh đế đâu! Diễn nhiều phim điện ảnh cùng phim truyền hình như thế sao lại không hiểu chuyện đó a! 】
Du Đường không cao hứng: Nói tới nói lui, đừng dùng thân phận công kích ta.
Bất quá Du Đường xác thật biết đây là chính mình trì độn.
Ở hiện đại 28 năm, có không ít nữ nhân đối hắn có ý tốt, hắn cũng thử kết giao.
Nhưng kết cục đều không được như mong muốn.
Nữ nhân yêu phần lớn là nhân vật hắn biểu diễn trên màn hình, chờ đến thời điểm chân chính hiểu biết hắn, liền sẽ nói hắn phản ứng trì độn, không có tâm, sẽ không lãng mạn, giống đầu gỗ khó hiểu phong tình.
Cho nên liền mơ màng hồ đồ chia tay.
Mà Du Đường càng tuyệt tình, hắn căn bản sẽ không cảm thấy thương tâm.
Đến bây giờ, hắn thậm chí đều quên tên nữ nhân mà cùng hắn kết giao.
【 Ai, bất quá như vậy cũng tốt. 】 Hệ thống thở dài: 【Ngài xem độ hảo cảm đi thời điểm liền không đến mức quá khó chịu. 】
“Đừng lừa mẹ.” Bên kia, Khương Viện nhìn sắc mặt Ngụy Mặc Sinh liền cảm thấy đau lòng, nàng thúc giục Ngụy Mặc Sinh vào nhà: “Con về phòng ngủ nghỉ ngơi trong chốc lát đi, mẹ tới chiêu đãi Tiểu Đường, vừa lúc mẹ cũng có một số việc nhỏ muốn cùng hắn đơn độc tâm sự.”
Ngụy Mặc Sinh: “Chuyện gì?”
“Chính là tán gẫu, chuyện của người lớn.” Khương Viện đẩy y vào trong phòng: “Con đừng quản.”
Nàng đi qua đưa ly trà cho Du Đường : “Tiểu Đường, tới, uống ly trà.”
“Cảm ơn bác gái.” Du Đường khách khí nói: “Bác cũng mau ngồi xuống đi, không vội.”
“Ừm.” Bà cứ ở trong phòng như vậy một hồi, sắc mặt liền trắng vài phần, bà ngồi ở trên sô pha, có chút bối rối, bà khẽ ấn tay lên bụng liếc mắt một cái vè phía Ngụy Mặc Sinh, xác định cửa đã đóng, mới nhỏ giọng nói với Du Đường.
“Tiểu Đường, bác kỳ thật muốn nhờ cháu làm một việc.”
Du Đường nghe ra giọng nói của bà không thích hợp, cũng bãi chính thần sắc: “Bác gái, có chuyện gì ngài đều có thể cùng cháu nói, cháu nhất định làm được.”
Khương Viện từ trong ngăn kéo phía dưới bàn trà lấy ra một phong thư, bên trong có thể thấy được đồ vật căng phồng: “Bác muốn nhờ cháu một việc sau khi chết, thay bác đem phong thư này giao cho Sinh Nhi.”
Sau khi chết?
Du Đường trong lòng cả kinh, hắn tiếp nhận phong thư, hỏi Khương Viện: “Bác gái ngài làm sao vậy?”
Khương Viện cười khổ: “Trước đây đã kiểm tra qua, ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”
Du Đường trầm mặc, sinh ra một cổ cảm giác vô lực.
Thế giới này sự tình không phải hắn có thể làm cùng bạn bè, hắn chỉ có thể làm một người ngoài cuộc, tự do tự tại, ở bên cạnh hắn làm nhiệm vụ, làm những việc nhỏ nhặt trong khả năng của chính mình.
“Bác vẫn luôn gạt Sinh Nhi, không nói với thằng bé.” Khương viện cầu Du Đường: “Cho nên, tiểu Đường cháu cũng ngàn vạn đừng nói cho Sinh nhi. Bác không muốn thằng bé mới vừa tìm được niềm tin đi học, liền đã chịu đả kích lớn như vậy.”
“Sinh Nhi, đứa nhỏ này đi theo bác ăn quá nhiều khổ.” Nói đến lời này, Khương viện vành mắt đỏ, vươn tay lau nước mắt: “Nếu không phải bác liên lụy nó, nó cũng không đến mức bị ba nó đánh* nhiều năm như vậy, cũng không đến mức bỏ học, mỗi ngày đều phải chăm sóc bác ……”
(*nguyên văn là gia bạo: bạo lực gia đình)
Trong lòng Du Đường phát đau, hắn rút khăn giấy trên bàn trà đưa cho Khương Viện: “Bác gái, ngài ngàn vạn không cần nói như vậy.”
Hắn nói: “Ngài không biết ngài đối A Sinh rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng. Lúc trước y đã nói với cháu rồi, nếu không có ngài, kể cả y sẽ tiết kiệm nhiều tiền, y học nhiều cũng vô ích.”
“Y là hài tử hiếu thuận, y thương ngài, cho nên ngài không cần tự trách bản thân.”
Hắn nhấp môi: “Còn có bệnh của ngài. Chúng ta có thể gạt A Sinh đi bệnh viện trị.”
“Việc học của y nhiều, hẳn là cũng không phát hiện được.”
“Về vấn đề tiền bạc ngài cũng không cần lo lắng, cháu có.”
Nghe được lời này, Khương Viện đỏ mắt, âm thanh run run nói: “Ao bác lại có thể lấy tiền của cháu?”
“Cháu đã giúp chúng ta rất nhiều.”
“Tiền nào có quan trọng?” Du Đường nói: “Cháu là cô nhi, vẫn là một kẻ cộc lốc, để lại nhiều tiền cũng không tiêu nhều. Không bằng dùng để hiếu kính ngài, khiến ngài có thể có thêm một chút thời gian bồi A Sinh.”
“Bác…… bác……” Nghe được lời này, nhìn biểu tình chân thành tha thiết của Du Đường, Khương Viện gần như khóc không thành tiếng: “Cháu, cháu thật là đại ân nhân của mẹ con bác, A Sinh có thể có một người bạn như cháu, là y đã tu luyện phúc đức……”
Trong lòng Du Đường âm thầm đau, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ Khương Viện, kiên nhẫn mà an ủi nàng, cũng cùng nàng đi bệnh viện một thời gian, chờ nàng ổn định cảm xúc mới cầm phong thư rời đi.
Đại khái hắn đã đoán được thân phận bí mật của Ngụy Mặc Sinh liền cất giấu phong thư, Khương Viện không muốn sau khi nàng chết rồi không ai chăm sóc Ngụy Mặc Sinh, mới xin giúp đỡ Ngụy gia.
Nữ nhân này tuy rằng nhu nhược, lại rất hiểu được làm người phải có điểm mấu chốt.
Lúc trước bị ba Ngụy Mặc Sinh lừa thân lừa tâm, sau lại biết đối phương đã có gia đình, liền hạ quyết tâm cho dù chính mình có khổ cũng kiên trì không đi phá hư gia đình đối phương, làm một tiểu tam trơ trẽn.
Cứ như vậy kiên trì nhiều năm.
Mới vừa về đến nhà, Ngụy Mặc Sinh đã gửi tin nhắn cho Du Đường.
Ngụy Mặc Sinh: Đường ca, sao mẹ em lại khóc?
Ngụy Mặc Sinh: Em hỏi bà bà liền nói là cảm ơn anh chiếu cố chúng ta, chính là em cảm thấy kỳ quái.
Ngụy Mặc Sinh: Anh có thể nói cho em hay không, các anh rốt cuộc đã nói chuyện gì?
Du Đường nhấp môi, khó chịu trong lòng mới vừa áp xuống lại trào lên.
Hắn nghĩ nghĩ, sắp xếp ngôn ngữ tốt rồi gửi tin nhắn qua cho Ngụy Mặc Sinh.
Du Đường: Bác gái chỉ nói những cái đó, nhưng mà cảm xúc của nàng quá kích động, anh cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Du Đường: Em đi an ủi bác gái cho đi, liền nói việc anh làm đều là việc nhỏ, không cần để trong lòng.
Du Đường: Còn có nhớ nghe rõ những gì bác gái nói, đừng làm cho nàng tức giận biết không?
Bên kia Ngụy Mặc Sinh lộ ra biểu tình bán tín bán nghi, nhưng cũng ngượng ngùng hỏi lại, liền trả lời.
Ngụy Mặc Sinh: Được, em mới tiếc nuối khi em không nghe mẹ.