Buổi tối hôm đó, Thẩm Dục bước xuống từ trên chiếc Maybach màu đen, vẫn mặc chiếc áo choàng màu trắng thêu hoa văn màu sẫm, đi đôi giày vải trắng không tì vết, đối lập với đám bảo tiêu mặc vest giày da xung quanh.
Khi mặt y không biểu cảm, trên người tự toát ra một cỗ khí chất thanh lãnh, giống như tách rời với mọi thứ xung quanh.
Du Đường dẫn theo một đám người hầu ra nghênh đón y từ bên ngoài, lại lần nữa thở dài trong lòng, một con người xinh đẹp như vậy, đáng tiếc, lại là một tên biến thái.
Hắn bất quá chỉ trộm liếc mắt một cái, rồi thở dài, đôi chân đi giày màu trắng kia liền lùi lại tiến về phía hắn.
Một giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, hỏi hắn: "Cậu có phải vừa mắng tôi không?”
“???”
Ngọa tào! Đại ca, ngài có thuật đọc tâm sao? Hay là ngài lắp đặt thiết bị theo dõi trong đầu tôi?!
Du Đường thực sự bị sốc.
“Xem ra là cậu vừa mắng tôi.” Thẩm Dục lấy cây trượng đặt trên yết hầu của Du Đường, buộc hắn phải ngẩng đầu lên: “Bây giờ nói cho tôi biết, cậu vừa mắng tôi cái gì?”
“ Thẩm gia, tôi không có mắng…” Du Đường nỗ lực làm ra vẻ bất lực, nhưng thật ra hắn cảm thấy thật sự rất bất lực.
Thẩm Dục: “Nói thật hay chết, chọn một cái.”
X! Thằng nhóc này có phải có bệnh hay không!
Còn muốn nghe người khác mắng mình!
Ở đây nhiều người như vậy, nếu tôi thật sự mắng ngài, không phải người mất mặt là ngài sao?!
Ai đó mau tới ngăn cản y lại đi!
Nội tâm Du Đường rít gào nhìn mọi người xung quanh, lại phát hiện tất cả mọi người đều cúi đầu, giống như là những bức tượng gỗ điêu khắc, thời gian như dừng lại.
Thẩm Dục lặp lại một lần nữa: “Nói thật hay chết, chọn một cái.”
“Biến thái.” Du Đường do dự khó khăn mà mở miệng thừa nhận với Thẩm Dục: “Tôi mắng ngài lớn lên xinh đẹp, đáng tiếc lại là một tên biến thái.”
Thẩm Dục sửng sốt một chút.
Cây trượng trong tay vừa động, Du Đường lập tức nín thở, sợ người này sẽ giết chết mình ngay lập tức .
Nhưng cơn đau như tưởng tượng đã không ập đến, Thẩm Dục bỏ cây trượng xuống và mỉm cười một cách kỳ lạ.
Du Đường: “???”
Thẩm Dục cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với y, nhưng y không cảm thấy tức giận, thậm chí còn cảm thấy bộ dạng của người này rất thú vị.
Mặc dù y không tức giận, nhưng không đồng nghĩa với việc y sẽ tha tội cho Du Đường
“Chỉ có lần này.” Thẩm Dục nói: “Lần sau cậu còn dám nói những lời như thế này nữa, tôi sẽ rút lưỡi của cậu ra.”
Y ra hiệu cho Du Đường đi vào: “Đi vào trong sân quỳ đủ ba tiếng rồi mới được ăn tối.”
“Bà Vương, bà xem cậu ta, đừng để cậu ta lười biếng.”
Bà giúp việc gật đầu: “Vâng, thiếu gia.”
…
Du Đường tránh được một kiếp nạn, còn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hắn đã từng gặp qua biến thái, nhưng chưa từng thấy qua một người biến thái như Thẩm Dục.
Y thế nhưng thích nghe người khác chửi mình ở trước mặt nhiều người như vậy?
Nhưng mà lần này cũng làm cho Du Đường phát hiện ra dường như Thẩm Dục đối với hắn có chút khoan dung hơn so với người khác.
Dù không biết sự khoan dung này đến từ đâu, nhưng ít ra hắn biết chỉ cần hắn nói thật, người này sẽ không giết hắn.
Đây cũng coi như là một tin tức tốt.
Thẩm Dục trở về lúc 5:30 chiều, vừa lúc là thời gian ăn cơm chiều, sau khi ăn tối y liền trở về phòng, Du Đường quỳ ở bên ngoài đến 8:30 tối, hai chân vì quỳ lâu mà tê rần, bụng cũng đói, mới rốt cuộc có thể đứng dậy, đi đến nhà bếp của giúp việc mà càn quét cơm thừa canh cặn.
Trước khi Bà Vương rời đi có dặn dò hắn, bà ấy bảo hắn phải trở về phòng của mình trước 9 giờ, hơn nữa suốt đêm không được ra khỏi phòng.
Đây là quy tắc mà Thẩm Dục đã đưa ra bắt buộc phải tuân theo, nếu như vi phạm, thì chỉ có một con đường chết.
Gần 8:30, tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm giống như đã bốc hơi khỏi thế giới, không có một ai cả.
Ngôi nhà to lớn như vậy trông thật hoang vắng, cực kỳ giống một ngôi nhà cổ bị ma ám.
Du Đường một tay cầm bánh bao, một tay cầm đũa, ở trong phòng bếp ăn uống thỏa thích, không chú ý đến thời gian.
Khoảng 9 giờ, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài bếp.
Sống lưng lạnh lẽo không thể giải thích được, hắn đặt bánh bao xuống, quay đầu nhìn, liền đối mặt với tầm mắt của Thẩm Dục ở cửa.
“Ngọa tào!” Du Đường sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Thế nhưng Thẩm Dục thoạt nhìn còn sợ hãi hơn hắn, y trực tiếp ngồi bệt xuống đất, đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt hoảng sợ, giống như sắp khóc.
"Tôi, tôi không cố ý chạy trốn ..."
Áo choàng trắng của Thẩm Dục quét trên mặt đất, nhưng y không để ý, không giống như người ưa sạch sẽ ban ngày, chỉ co ro ngồi bên cạnh cửa, quỳ trước mặt Du Đường, run rẩy cầu xin: “Em chính là quá đói bụng, cầu xin ca ca, đừng đánh em…”
Du Đường cau mày hỏi hệ thống: Thống Thống, tình huống này là như thế nào? Thẩm Dục tại sao lại như vậy?
[Ừm, chuyện này, tôi cũng không biết, trong tư liệu không có viết.]
Hệ thống suy đoán: [Liệu có phải y bị bệnh tâm thần phân liệt hay không? Có thể do lúc trước đã phải chịu tổn thương nào đó, cho nên mới biến thành như bây giờ.]
Du Đường: Ngươi nói cũng có lý, ta sẽ đi hỏi y một chút.
Nghĩ đến đây, hắn đi tới trước mặt Thẩm Dục, ngồi xổm xuống: “Em đừng sợ, anh sẽ không đánh em."
“Em rất đói bụng có phải không?” Nhìn thấy Thẩm Dục nhút nhát gật đầu, Du Đường nhẹ giọng nói với y: “Anh đúng lúc cũng đang ăn cơm, em có muốn cùng ăn với anh không?”
Thẩm Dục có chút do dự, thật cẩn thận mà hỏi: “Em, em có thể ăn sao?”
Du Đường bị đôi mắt sạch sẽ của y nhìn, làm hắn đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
“Đương nhiên có thể.” Hắn gật đầu, lùi lại một bước, để Thẩm Dục đi vào.
Thanh niên cao lớn lúc này mới chống cửa bước vào phòng bếp, đi cà nhắc vào trong phòng bếp.
Tư thế của y lúc này không giống như ban ngày eo lưng thẳng tắp, cao lớn giống như cây Tùng, mà lại cong eo rụt cổ lại, cảnh giác chú ý đến mọi thứ xung quanh, âm thanh Du Đường kéo ghế cũng làm cho y sợ tới mức run rẩy.
Du Đường vốn dĩ muốn dẫn y đi rửa tay trước rồi mới ăn cơm, lại thấy Thẩm Dục nhìn bánh bao trên bàn, mắt lập tức sáng lên, trực tiếp không để ý đến bàn tay đang bẩn, mà cầm lấy bánh bao ăn ngấu nghiến, động tác nuốt bánh bao làm cho Du Đường thấy mà hoảng.
Y không phải ăn cơm rồi sao?
Tại sao vẫn còn đói như vậy?
Du Đường đưa đũa cho Thẩm Dục: "Ăn chút đi..."
Thẩm Dục mắt điếc tai ngơ, cứ như thế mà nhét liên tiếp bánh bao vào miệng, cho đến khi ăn hết cái bánh bao còn lại trên bàn, sau đó lại bắt đầu uống nước, uống đến vài bình nước, rồi sau đó mặt mày tái mét, che bụng lại và phụt một tiếng tất cả đều phun ra ngoài.
Du Đường nhìn toàn bộ quá trình mà há hốc mồm.
Hắn vội vàng chạy tới vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Dục, sau đó đưa cho y một ly nước để súc miệng: “Em ăn như vậy, không nôn ra mới là lạ…”
“Nhưng mà, nếu không ăn, thì sẽ không còn…em sẽ không được ăn…”
Thân thể Thẩm Dục run rẩy, họ khan một tiếng, trên mặt đầy nước mắt:
“Hôm nay, ba mẹ sẽ không về, ca ca cũng đã về quê rồi, cho nên em mới có thể ra ngoài ăn… Nếu như bọn họ trở về, trở về, em liền không được ăn…”
Du Đường sững sờ.
Thì ra…chân tướng là như vậy sao?