“Tiểu Mễ Đại Mễ: Ha ha ha ha ha ha.”
“Mẫn Mẫn: Ha ha ha ha ha ha.”
Thời Nhiễm:???
Đợi đến khi hiểu rõ ngọn ngành, Thời Nhiễm cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Nghĩ một lúc thì thấy cũng không có gì ghê gớm, giao ước hạn chế thì cũng chỉ làm cô không livestream được mà thôi, cô bày quầy hàng bán chút đồ ăn có lẽ cũng không sao đâu.
Bản thân Thời Nhiễm đã là một người rất ổn định, cô lên mạng tìm một vòng nữa nội dung liên quan, cuối cùng thì cũng chỉ là cái quầy nhỏ, ầm ĩ vậy cũng chỉ có vài trăm mục tin tức.
Chút chuyện nhỏ này Thời Nhiễm cũng không để trong lòng. Xoay người bắt đầu nghiên cứu tối nay nên lên món gì.
Đúng vậy, lên món mới, tôm hùm đất tuy rằng rất ngon nhưng thời gian làm lại lâu thôi rồi luôn, nếu làm trước thì sẽ không tránh khỏi bị nguội, cũng không phù hợp với tiêu chuẩn nhất quán là làm tại chỗ của cô.
Thời gian dài, số lượng khách mỗi tối có thể phục vụ cũng ít đi rồi. chỗ ngồi còn dễ nói, dù sao cũng có rất nhiều người đóng gói mang đi. nhưng nhiều người ngồi đó đợi như vậy, một mạch đợi đến hơn 1 tiếng đồng hồ, tự Thời Nhiễm cũng thấy hơi nhọc.
Không bằng thêm vào chút đồ, bổ sung một chút chỗ trống của tôm hùm đất.
Vốn dĩ Thời Nhiễm định làm chút mấy kiểu hải sản ngâm tương hoặc là ngao nấu bún xốt cay đồ, nhưng lại nghĩ đến nguyên nhân vụ mùa của chúng thì mấy thứ này đều không ổn. Lại thêm mùa ốc vặn sinh sản là vào tháng 3 đến tháng 6, ốc vặn cay tê khoảng thời gian này cũng không lên được.
Nghĩ đi nghĩ lại, làm món cá nướng vẫn là tốt nhất.
Thời Nhiễm cũng không dự định để người khác chọn loại, dù sao thì cũng chỉ có loại cá lóc này, vị thì chọn giữa vị cay tê hoặc ngũ vị hương.
Chuẩn bị cái bếp nhỏ để phía dưới, ăn xong cá rồi vẫn có thể ăn thêm ít món đi kèm.
Thời Nhiễm chọn tầm mười con cá còn bơi tung tăng bỏ vào vại Thái Bình, làm Trại Linh sợ đến mức ôm lấy ống quần Thời Nhiễm kêu lên.
Thời Nhiễm không biết làm gì, nói:“Buổi tối để lại cho cậu một con, làm xong rồi một người… một mèo cậu ăn!”
Mấy người phụ nữ đến giúp đều không nhịn được cười, Thời Nhiễm nuôi mèo mà như nuôi ông cố nội, mấy ngày gần đây bọn họ hay đi theo Thời Nhiễm ăn cơm trưa, mỗi lần đều là Thời Nhiễm ăn một phần còn phải làm cho mèo một phần.
Con mèo sư tử màu trắng đó cũng hay rồi, nhảy bên trái rồi nhảy bên phải trên mái hiên, lâu lâu còn đi khều khều mấy con tôm hùm đất tươi roi rói kia nữa.
Còn khó hiểu hơn là con mèo này hình như không thích con chó con kia.
Giữa trưa nay cũng vậy, mèo bự lôi con tôm hùm đất đang vung vẩy cái càng ra, một phát vứt về phía con chó con
Con chó mực đen đó cũng ngu, nhìn thấy tôm hùm đất liền đưa mũi vào ngửi. chân nó còn khều khều, nhìn có vẻ không giống như đang thăm dò, đơn thuần chỉ là hiếu kỳ.
Cuối cùng nó cũng bị tôm hùm đất kẹp lấy chân, kêu lên ao ao đi tìm con mèo.
Trại Linh tức đến mức lấy đệm thịt mạnh bạo đánh Tiểu Nhị, làm sao có thể ngốc như vậy! Để cho mày huấn luyện với nó! Sao mày lại cho nó kẹp vào chân rồi!
Ngu ngốc, ngu ngốc!
Tiểu Nhị tủi thân, kêu huhu đi tìm Thời Nhiễm.
Thời Nhiễm xoa đầu chó con, nhìn khiển trách về phía Trại Linh.
Trại Linh không hiểu sao có chút chột dạ, chớp mắt lại bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Tôi là đang tập luyện cho nó giúp cô mà! Cô nhìn xem nó ngốc thế này, tương lai làm sao trông nhà giữ viện cho được!
Thời Nhiễm không nghĩ đến con mèo nhà mình lại tiến bộ như vậy, cô là hoàn toàn cho rằng Trại Linh là một đứa trẻ nghịch ngợm, luôn luôn bắt nạt em trai.
Thời Nhiễm vuốt ve chó con một lúc, lại đổ cho Tiểu Nhị một thau sữa. Vừa định quay đầu nói quy tắc với Trại Linh cho anh bớt bớt đi chút. Xoay người lại nhìn thấy Trại Linh đã nhảy vọt lên nóc nhà rồi.
Một người con gái trẻ tuổi đến giúp đỡ cười nói: “Tiêu rồi, nó giận mất rồi.”
Thời Nhiễm cười hơ hơ, trong lòng lại cạn lời. Quãng thời gian này Trại Linh như vậy đã không phải là lần đầu tiên rồi, mỗi lần bỏ nhà ra đi thời gian đi đều không quá hai tiếng.
Hơ hơ, đây gọi là phát cáu? Đây hoàn toàn là trốn ra ngoài chơi mà!
Nhưng Trại Linh lại không phải vậy thật.
Trại Linh ngồi ngay ngắn trên đầu thú, xà nhà phòng chính tòa tứ hợp viện này cao, ngồi ở phía trên có thể nhìn thấy phần lớn trong con hẻm.
Cầu Kim Định, bên cầu có cây hòe lớn, còn có bán kính phải cả trăm mét vuông, ở phía trên nhìn một cái có thể thấy hết toàn cảnh.
Trại Linh vặn vặn thân mèo, ngó xung quanh thấy không có người nhìn thấy liền biến mất, hóa thành hình dạng linh hồn vô hình ban đầu.
Ô…
Không phải anh cảm giác sai, khi nãy trong hình mèo còn không thấy rõ lắm, bây giờ nhìn lại, rất nhiều chỗ khác đi rồi.