Người qua đường đều nhớ rõ cảnh tượng này.
Dạo này Thời Nhiễm để ý có một ông lão kỳ lạ thường xuyên đến đây.
Mỗi lần ông đến đều sẽ gọi những món khác nhau, về cơ bản sẽ không bao giờ gọi lại những món đã từng ăn trước đó. Điều này thật lạ bởi vì người bình thường sẽ có xu hướng cho rằng "món này rất ngon nên lần sau mình sẽ gọi lại."
Hiếm có ai lại luân phiên gọi những món ăn khác nhau như vậy.
Ông lão không chỉ đến ăn mà còn nhắc nhở Thời Nhiễm một số chỗ.
Tỷ như "Nếu đổi phần nhân của món này thành thịt cá đù vàng sẽ ngon hơn." hay là "Món này cho thêm nước xốt bào ngư thì càng tuyệt vời."
Thời Nhiễm tặc lưỡi cho qua, thịt cá đù vàng và nước xốt bào ngư gì đó, cô bán một món chỉ lời có ba bốn chục đồng, nếu nấu cùng với những thứ đó không phải là đang tự tìm đường chết hay sao?
Thấy ông ấy hàng ngày đều tới đây, Thời Nhiễm nhiều lần muốn hỏi ông ấy rốt cuộc tới đây vì mục đích gì.
Người này rõ ràng là dân trong nghề, ông ấy đến đây chỉ vì muốn ăn thử và bắt bẻ người khác. Thật là kỳ lạ!
Cô chưa kịp hỏi, ông Văn đã tự khai.
"Cháu đã từng nghe về Thiêm Phúc Viện chưa?"
Thời Nhiễm gật đầu, dĩ nhiên là biết rồi, đó là một nhà hàng cung đình nổi tiếng bậc nhất ở thành phố B.
Ông Văn ngồi ngay ngắn nói: "Ông là đầu bếp Văn Thiêm Phúc của Thiêm Phúc Viện."
Thời Nhiễm ồ một tiếng, hoài nghi trong lòng đã được làm sáng tỏ. Thì ra ông ấy là đầu bếp lớn đến ăn cơm nên việc cô bị gây khó dễ cũng là chuyện hiển nhiên.
Ông Văn hơi bất ngờ trước phản ứng của cô: "Cháu không có gì muốn hỏi ông sao?"
Thời Nhiễm lắc đầu: "Không ạ."
Thắc mắc đã được giải đáp với lại cô cũng không có gì để hỏi.
Ông Văn cố gắng giữ bình tĩnh: "Cháu đã có sư phụ rồi sao?"
Thời Nhiễm gật đầu, cô không chỉ có một mà còn có rất nhiều nha!
Khí thế của ông Văn giảm đi, người ta đã có sư phụ, lại còn có thiên phú, bây giờ mình ngỏ lời hỏi người ta có muốn đổi sư phụ hay không hình như không được tốt cho lắm!
Nhưng ông thực sự không muốn bỏ lỡ một thiên tài như vậy.
"Cháu... Cháu có muốn tìm thêm một người thầy nữa hay không?"
Ông Văn do dự một hồi, cuối cùng cảm thấy bản thân vẫn nên mặt dày một chút.
Thời Nhiễm giật mình nhìn ông: "Ý của ông là..."
Ông Văn: "Không sai, ý ông chính là muốn nhận cháu làm học trò."
"Mặc dù ông đang dạy những người khác và cháu cũng có sư phụ nhưng cháu cứ yên tâm, ông sẽ không bắt cháu phải từ bỏ sư phụ của mình. Ông chỉ muốn tìm một người phù hợp để truyền lại tay nghề thôi. Đó là về ẩm thực cung đình..."
Thời Nhiễm: "Cháu đồng ý."
Một tiếng đồng ý này của cô nhất thời làm ông Văn sửng sốt, vốn dĩ ông đã chuẩn bị tinh thần sẽ tốn nhiều nước bọt để thuyết phục Thời Nhiễm, nhưng đối phương cứ như vậy mà đồng ý?
Thời Nhiễm nóng lòng muốn thử: "Ẩm thực cung đình phải không ạ? Cháu muốn học về nó."
Kiếp trước sư phụ của cô còn chưa dạy cái này!
Ông Văn: "Cháu không sợ sư phụ của mình tức giận sao?"
Thời Nhiễm có chút khó hiểu: "Cháu có mười mấy sư phụ, họ muốn tức giận thì đã sớm làm điều đó từ lâu rồi."
Ông Văn nghẹn họng, ý cô là sao? Thì ra ông cũng chỉ là người thứ mười mấy thôi ư?
Thời Nhiễm nói xong còn có chút tiếc nuối: "Nhưng bây giờ cũng khó có thể gặp lại..."
Trong lòng ông Văn rối bời: "Được rồi, năm sau ông sẽ mở tiệc bái sư cho cháu, chúng ta chính thức trở thành thầy trò."
Thời Nhiễm gật đầu lia lịa, cô đối với việc học thức ăn luôn có có ý chí cầu tiến, lúc này có thêm một sư phụ về ẩm thực cung đình, cô càng cao hứng hơn.
Đầu bếp Văn tâm tình phức tạp rời đi, lúc trở lại liền mang theo một con cá trắm cỏ cùng một bao giá đỗ.
Đầu bếp Văn nói rõ với Thời Nhiễm: "Bây giờ thầy sẽ dạy con phi lê cá mẫu đơn và giá đỗ nhồi thịt sẵn tiện kiểm tra xem tay nghề của con đến đâu."
Hai mắt Thời Nhiễm sáng lên.
Cô chỉ thấy lưỡi dao của đầu bếp Văn chuyển động thoăn thoắt, đôi tay nhanh chóng lột da sau đó thái lát thịt cá, mỗi một miếng phi lê cơ hồ đều mỏng như cánh ve sầu, tiếp đến cho gia vị và ướp thịt cá, cuối cùng phủ một lớp bột mì.
Trong quá trình làm nóng dầu phải chú ý kỹ về nhiệt độ, chiên ngập dầu cho đến khi thịt cá chuyển sang màu cam thì vớt ra.
Sau đó phết một lớp khoai lang nghiền trên mặt đĩa rồi sắp xếp từng miếng phi lê thành một đóa sen.
Đối với món này, ngoài việc phải tốn thời gian và công sức ra thì còn phải đảm bảo nhiệt độ của dầu. Có thể thấy được đây là món ăn cực kỳ công phu.
Giá đỗ nhồi thịt còn phức tạp hơn, nhét thịt vào giá đỗ, sau đó đem đi hấp cách thủy.