Chị Phùng chưa từng đi bệnh viện, hơn nữa sau khi kết hôn cũng không đi ra ngoài làm việc, không hiểu rốt cuộc kiểm tra sức khỏe trước khi đi làm gồm những mục nào.
Thời Nhiễm dứt khoát sắp xếp mục khám phụ khoa cho chị ấy cực kỳ cẩn thận, còn tiện tay treo cho chị ấy một cái số khám phụ khoa.
Trong lòng chị Phùng cảm thấy hơi khó chịu, lo lắng Thời Nhiễm biết mình vô sinh nên mới sắp xếp kiểm tra cẩn thận như vậy.
Kết quả khám phụ khoa có rất nhanh, lúc chị Phùng cầm lấy kết quả hoàn toàn khỏe mạnh thì ngơ ngác.
Bác sĩ lật xem bản báo cáo của chị ấy, dặn dò vài câu một cách lưu loát rồi kết luận không có vấn đề gì lớn, bình thường không được quá mệt mỏi là được, nói xong liền chuẩn bị gọi số tiếp theo.
Chị Phùng chỉ cảm thấy choáng váng: "Bác sĩ, tôi không có vấn đề gì hả? Cô không nhìn lầm đấy chứ?"
Bác sĩ nữ lớn tuổi cảm thấy kỳ lạ: "Nhìn lầm cái gì? Mấy cái mục kết quả khám phụ khoa đều bình thường, hay là lúc nãy cô có triệu chứng gì chưa nói sao?".
Chị Phùng nhớ tới mình từng lén đi đến một phòng khám nhỏ, cảm thấy miệng đắng chát: "Tôi... tôi bị vô sinh, lúc trước tôi đi kiểm tra còn nói nồng độ hoóc - môn của tôi không bình thường, đời này không thể sinh con."
Sắc mặt của bác sĩ lập tức nghiêm túc, lấy bản báo cáo của chị ấy nhìn cẩn thận lại một lần.
"Không thể nào, những mục liên quan đến nồng độ hoóc - môn đều ở trị số bình thường. Hơn nữa chỉ dựa vào hoóc - môn mà nhận xét rằng cô không thể sinh con là không khoa học. Lúc trước cô đã làm mấy mục kiểm tra này rồi hả?"
Chị Phùng ngập ngừng một lúc lâu, làm kiểm tra gì? Trước khi chị ấy đi phòng khám cũng đã chắc chắn hơn một nửa, khi đi đến cũng chỉ làm lướt qua. Những kiểm tra đó là lần đầu tiên chị ấy làm.
Bác sĩ phụ khoa đã gặp nhiều trường hợp như vậy, an ủi chị ấy vài câu: "Chuyện sinh em bé không cần gấp, hơn nữa bây giờ cô đã hơn ba mươi tuổi, muốn sinh con cũng được nhưng cần phải chú ý tuổi tác. Lúc nào rảnh thì dẫn chồng cô đến đây kiểm tra, vấn đề không phải nằm ở chỗ cô, có lẽ là chồng cô có bệnh. Điều trị càng sớm càng tốt."
Chị Phùng như bị sét đánh.
Mấy năm nay trên lưng chị ấy như vác núi lớn, cứ luôn cho rằng đều là lỗi của mình, kết quả bây giờ bác sĩ nói không phải là vấn đề của chị ấy.
Bác sĩ vẫn còn đang nói lải nhải: "Dựa vào tuổi của cô, chắc tuổi của chồng cô cũng không nhỏ nhỉ? Sao không đến khám sớm? Kiểm tra vấn đề sớm một chút, chữa trị sớm một chút thì bọn cô cũng không cần đợi đến số tuổi bây giờ mới muốn..."
Tại sao không đến kiểm tra sớm?
Chị Phùng bị những lời này đánh đến mức mắt nổ đom đóm.
Đúng vậy, tại sao không đến kiểm tra sớm?
Lúc ban đầu sau hai năm hai người kết hôn nhưng vẫn không có con, khi đó chị ấy cũng khuyên chồng đến bệnh viện xem.
Nhưng sau đó vì cái gì?
Đầu óc chị Phùng tê dại, không nghĩ ra lúc trước tại sao không đi đến bệnh viện.
Thời Nhiễm nhanh chóng kéo chị Phùng ra khỏi cửa, nói cảm ơn bác sĩ.
Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, chị Phùng liền ngơ ngác nói: "Bà chủ nhỏ, em đi về trước đi, chị đi nộp phí, xem hôm nay có thể nhanh chóng lấy được kết quả kiểm tra của mấy mục khác hay không."
Thời Nhiễm có chút do dự, chị Phùng không trực tiếp chỉ vào mũi bác sĩ và nói không tin kết quả, như vậy đã tốt hơn tình huống mà cô dự đoán. Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của đối phương, Thời Nhiễm cũng lo lắng chị ấy lại làm chuyện ngu ngốc gì khác.
Khóe miệng của chị Phùng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Không sao đâu... chị chỉ muốn xem tất cả kết quả một chút mà thôi."
Trong lòng chị ấy có một suy đoán kinh khủng, giờ phút này toàn bộ những lời mà hàng xóm láng giềng nói ở bên tai chị ấy trước kia đều hiện lên ở trong đầu.
"Nếu không sinh được con thì cả hai vợ chồng đi kiểm tra, không biết là vấn đề của ai đâu?"
"Mẹ chồng của cô đối xử với cô... Cô nên nhìn xa trông rộng, bình thường đối xử với bản thân tốt một chút."
"Sao chồng của cô lại nghỉ việc vậy? Một ông lớn như hắn định ở nhà rảnh rỗi chờ cô nuôi sống à?"
"Chị dâu... chị rất tốt, nhưng bình thường vẫn nên quan tâm bản thân nhiều hơn đi."