Mục lục
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão tóc hoa râm nhìn lên tấm bảng tên treo trước cửa quán rồi đi thẳng vào cửa. Thời Nhiễm vội vàng đi ra chào đón.

“Ông muốn ăn món gì ạ?”

Ông lão nhận thực đơn, nhìn lướt qua một lượt rồi chỉ vào tấm bảng đen treo trên tường nói: “Cho ông một bát bún kia.”

Thời Nhiễm: “Được ạ.”

Sợi bún óng ánh đã cho vào nồi, mọi nguyên liệu đều có sẵn hết nên chỉ trong chốc lát cô đã bưng món ăn lên bàn.

Bún được làm thủ công có mùi vị ngon hơn hẳn những thứ có bỏ phụ gia kia. Sợi bún mềm dai, thấm đẫm súp gà tươi ngon, phía trên rải một lớp lá hẹ và một muỗng nhỏ dầu ớt.

Một bát đo đỏ ngay ngắn, rau lang cũng tươi non. Ông lão vừa ăn vừa liên tục khen ngợi.

Ăn xong, ông lão lấy điện thoại di động từ trong túi ra hí hoáy mấy cái rồi mới thở ra một hơi, sau đó đứng dậy.

Thời Nhiễm đang ngồi ngoài cửa phơi nắng. Ban đầu lúc sửa chữa cánh cửa này, vì nó đã quá đổ nát rồi nên Thời Nhiễm không sửa nó theo dấu vết ban đầu nữa.

Khoảng cách giữa Đảo Tọa Phòng và con đường nhỏ giữa hai cánh cửa không quá rộng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao gia đình giàu có trước kia thường xuyên bỏ không Đảo Tọa Phòng này. Đường nhỏ như vậy, lại bị hai cánh cửa đè lên chẳng phải là rất u ám à?

Thế là Thời Nhiễm quyết định bàn bạc với người ta để sửa chiều rộng của cánh cửa này rộng ra một chút, ước chừng phải rộng hai mét. Như vậy thì ánh mặt trời vào Đảo Tọa Phòng sẽ không bị che mất nữa.

Ông lão không quen quét mã nên đã lấy tiền lẻ từ trong túi ra đưa cho Thời Nhiễm.

Lúc gần đi, cuối cùng ông lão cũng không nhịn được mà mở điện thoại di động ra rồi nói với Thời Nhiễm: “Cô gái à, ông thấy tay nghề của cháu cũng không tệ... Bát bún cháu làm rất có mùi vị phương Nam. Nhưng mà cháu có thể nhìn cái này một chút không? Tiện thể làm cho ông một phần nhé? Ông trả tiền cho.”

Thời Nhiễm nghiêng đầu qua thì thấy trên màn hình điện thoại di động đang hiển thị một bát rau trộn với thạch cua đỏ rực.

Ông lão vội vàng giải thích: “Cái này là thạch cua, là cách ăn của người Tây Bắc. Ông theo chân đồng đội cũ được ăn mấy lần rồi.”

Thời Nhiễm lập tức cảm thấy kính nể, nhưng mà cô cũng không đồng ý ngay mà còn hỏi thêm vài câu: “Thạch thì dễ làm thôi ạ, nhưng mà không biết ông muốn ăn thạch gì? Đậu Hà Lan hay là đậu xanh ạ? Thạch khoai lang đỏ cũng có thể làm nhưng mà hình dạng làm ra không được đẹp cho lắm.”

Ông lão còng eo xuống, trong mắt tràn đầy hoài niệm sâu sắc.

“Có lẽ là thạch làm từ đậu Hà Lan... Khi đó bọn ông trời Nam biển Bắc gặp nhau, ban bếp núc còn rất nhiều đậu nên đã đưa đi làm thạch. Nhưng mà cái thứ đó ăn không đủ no, chỉ là mùa hè ăn cho mát mẻ thôi...”

Thời Nhiễm kiên nhẫn lắng nghe, không hề cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào.

Ông lão vừa nói chuyện đã lải nhải nói mãi không có hồi kết.

“Khi đó khổ lắm, thỉnh thoảng có mấy ngày lễ, bọn ông bèn tụ tập lại gọi đồ ăn. Lão Nhị là người Tây Bắc nên mùa hè thích nhất là được ăn thạch. Sau khi nói với nhà bếp nhiều lần, thằng mập kia mới để cậu ta vào bếp một chuyến. Cậu ta luống cuống bận bịu làm ra một chậu đầy thạch, đầu tiền là chiên lên ăn, sau đó là dùng nắp lon làm đồ cạo, cạo thạch ra ăn.”

“Còn lão Tam thì là người miền Nam, tay nghề làm bột gạo rất tốt. Cậu ta bảo vốn dĩ nhà cậu ta bán bột gạo...”

“Còn lão Tứ thì là người Đông Bắc. Đến mùa đông một cái là lại muốn ăn thịt hươu.”

...

Thời Nhiễm cũng có thể hiểu được sự hoài niệm về quá khứ của ông lão.

“Vậy thế này đi ạ, cháu sẽ làm hai phần thạch, ngày mai ông tới là có thể ăn nhé.”

Sau khi tiễn ông lão họ Hứa này đi, Thời Nhiễm lập tức bắt tay vào làm dụng cụ nạo thạch.

Trong quán bây giờ, một người đàn ông như Mục Phi rất hữu dụng. Cậu ta tới chỗ ông Giả tìm một miếng sắt tròn có đục mười cái lỗ, bên cạnh còn buộc một vòng dây kẽm để cầm cho tiện nữa. Ông Giả giúp cậu ta xử lý cái tay cầm rồi rửa lại sạch sẽ. Thế là làm xong một cái dụng cụ nạo thạch.

Bởi vì trong nhà đã có sẵn cối xay nên Thời Nhiễm bèn lấy hai cân đậu Hà Lan ra xay ra bã. Thêm nước vào khuấy đều đậu đã xay lên. Sau đó cho vào nồi nước nóng khuấy tiếp đến khi nó trong suốt có thể bám lên muỗng và không còn cợn thì lại đưa ra để vào chậu làm lạnh.

Đến khi nguội đi, thành quả sẽ là một chậu thạch lớn đã đông lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK