Tiểu Tăng thấp giọng đáp lại, đi ra khỏi phòng làm việc.
Phía sau tổng giám đốc Vương hài lòng ngã đầu ra phía sau ghế, tài liệu Tiểu Tăng mang đến cũng bị ông ta tiện tay vứt đi.
Tiểu Tăng quay về chỗ làm việc của mình, đồng nghiệp bên cạnh thấy sắc mặt cô không tốt nên lén lút chọc cô một cái: “Sao vậy?”
Tiểu Tăng miễn cưỡng cười: “Không sao.”
“Lại bị tổng giám đốc Vương phê bình sao? Cô đừng quan tâm đến ông ta, ông ta là như vậy đấy, không dạy dỗ người khác không được.”
Tiểu Tăng nhìn đồng nghiệp trẻ tuổi bên cạnh, rõ ràng cũng chưa tốt nghiệp được bao lâu, cuối cùng gương mặt cũng hiện ra sự chán nản: “Tiểu Vân, tôi sắp không làm nổi nữa rồi.”
Ai cũng nói giao hàng Sóc Chuột là một nền tảng lớn, cô ấy vào công ty này cũng không dễ dàng gì. Ai ngờ sau khi vào lại phát hiện cuộc sống cô hướng tới lại không ăn nhập gì với thực tại.
Có một cấp trên như cha mình, lúc nào cũng phải bỏ tiền túi để trả tiền hoạt động tập thể, yêu cầu tăng ca nhưng lại không trả tiền tăng ca…
Tiểu Tăng nằm dài lên bàn: “Tổng giám đốc Vương nói cuối tuần phải tổ chức hoạt động tập thể, bảo tôi tham khảo giá…”
Đồng nghiệp trẻ tuổi lập tức sốt ruột: “Mẹ nó, người này bị bệnh à? Không phải tuần trước đã tổ chức rồi sao? Ngày hè như vậy lại kéo người ta ra ngoại thành leo núi, tuần này lại làm nữa ư!”
“Hơ hơ, lần này muốn đi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.”
Đồng nghiệp trẻ tuổi kia dường như nhận thức được vừa rồi mình nói hơi lớn tiếng nên lúc này cố gắng đè nén cơn tức của mình: “Vẫn AA* hả?”
* AA: chia đôi.
* AA: chia đôi.
Tiểu Tăng uể oải gật đầu.
“Tôi *¥&@%@...”
Đồng nghiệp trẻ tuổi cố gắng kìm nén: “Vậy chuyện lúc nãy cô tìm ông ta…”
Tiểu Tăng: “Bác bỏ rồi.”
Đồng nghiệp trẻ tuổi lập tức im lặng.
Rất lâu sau đối phương mới lên tiếng: “Không được, tôi không làm nữa.”
Tiểu Tăng trợn tròn mắt, liên tục khuyên ngăn.
Nhưng đối phương lại rất kiên định: “Nếu tiếp tục làm sớm muộn gì tôi cũng bị tức chết ở đây.”
Động tác của đồng nghiệp nhanh đến mức khiến Tiểu Tăng không cách nào tưởng tượng nỗi, chiều vừa vào làm là người kia đã gõ xong đơn từ chức rồi.
Mới một tuần thôi nhưng đồng nghiệp bên cạnh Tiểu Tăng đã đi hết ba bốn người rồi.
Tiểu Tăng nhìn những đồng nghiệp nhanh chóng rời khỏi công ty, bất chợt nắm chặt lấy điện thoại.
Hôm quan HR bên phía giao đồ ăn Gấu Trúc đã gọi điện thoại cho cô ấy…
*
Cây mướp của Thời Nhiễm cuối cùng cũng lớn lên trong vòng một tuần sau khi kết trái, trái mướp dài ra quả trên dây leo, niềm vui khi thu hoạch khiến khóe môi người ta không khỏi cong lên.
Mướp là một loại rau củ rất dễ chín, cách làm thường thấy nhất chính là xào và nấu canh.
Ngày đầu tiên thu hoạch mướp, Thời Nhiễm đã làm món mướp xào, thêm vào thực đơn bữa trưa. Mướp xanh tươi, thơm ngon giòn ngọt, vô cùng thanh đạm ngon miệng.
Trên ghế của quán ăn, bạn nhỏ Tráng Tráng ngày càng tròn trịa mũm mĩm đang vẫy cái thìa, lựa ra những sợi mướp xào trên đĩa một cách chính xác.
Dì Vương không nhịn được lại đau đầu: “Con ăn chút mướp đi! Đây là món chị Thời Nhiễm con làm đấy, chắc chắn không có vị đắng đâu.”
Bản thân mướp mang theo một vị đắng nhàn nhạt, nếu như để lâu thì vị đắng sẽ càng rõ ràng hơn.
Thêm vào đó là trước đây lúc nào dì Vương xào mướp cũng xào đến đen, khiến bây giờ Tráng Tráng không có ấn tượng tốt với mướp.
“Con không ăn đâu!”
Lông mày dì Vương nhướng cao lên, bà cầm đĩa giò heo hầm đậu nành mà cậu nhóc cứ cặm cụi ăn lên: “Không ăn mướp thì không được ăn giò heo!”
Tráng Tráng mếu máo muốn khóc đến nơi.
Dì Vương: “Khóc cũng vô dụng!”
Tráng Tráng khịt khịt mũi, đương nhiên cậu biết khóc không có tác dụng gì rồi. Tháng trước cậu nhóc khóc lăn lóc muốn ăn mì xào nhưng kết quả lại bị bà nội đánh cho mấy cái.
Tráng Tráng ấm ức ăn hai miếng mướp xào, lúc này dì Vương mới trả đĩa giò heo hầm đậu nành lại cho cậu nhóc.
Mướp Thời Nhiễm trồng đặc biệt xanh tươi, lượng nước vừa phải, vị thơm của bản thân nó thôi cũng đã đủ rồi.