Người công nhân không tin, còn tưởng cô xấu hổ không dám thừa nhận: "Sao lại không phải chứ? Chính cậu ta cũng đã thừa nhận rồi. Cô mau qua xem một chút đi."
Thời Nhiễm đỏ mặt đi theo, khi đến nơi thì thấy Trại Linh đang cãi nhau với nhóm công nhân.
"Kết cấu này chỉ cần thế này, thế này, rồi thế này là được rồi, sao đơn giản như vậy mà các người cũng không hiểu!"
"Còn về chạm trổ, đường khắc vốn đã rất rõ ràng rồi, căn bản không cần thay nguyên bộ!"
"Mái ngói kia không đủ tiêu chuẩn, thay đi!"
Thời Nhiễm thẫn thờ kêu một tiếng Trại Linh, Trại Linh ngoan ngoãn bước tới.
Công nhân tỏ vẻ "Tôi đã nói đây là bạn trai cô rồi mà".
"... Cậu đang làm gì vậy?"
Trại Linh rất hùng hồn: "Họ sửa không đúng, tôi đang dạy lại cho họ."
Cậu nói đây là dạy?
Các công nhân khóc không ra nước mắt.
Thời Nhiễm giải thích: "Cậu nói họ không hiểu, vậy nếu cậu hiểu thì tự làm đi."
Bản thân Thời Nhiễm cũng không hiểu, nhưng đội tu sửa mà cô tìm có kinh nghiệm rất phong phú. Theo lý thuyết mà nói thì họ phải rất uy tín mới đúng.
"Tự làm thì tự làm!"
Trại Linh đi thẳng tới, trong lòng Thời Nhiễm nhảy dựng, anh chàng này sẽ không làm ra bất kỳ biểu hiện siêu nhiên nào đó chứ?
Sự thật chứng minh rằng cô đã suy nghĩ quá nhiều, Trại Linh cầm chiếc máy cắt lên, cắt vài đường đã ra một đống khối gỗ đủ loại hình dạng và hoa văn, sau đó không biết loay hoay thế nào đã nhanh chóng tạo ra một cái kệ mẫu.
"Thấy chưa? Không dùng đinh thép, dựng như thế này đi!"
Đội trưởng đội tu sửa trợn mắt há hốc mồm, đương nhiên bọn họ biết đây là một tòa kiến trúc cũ nên cố gắng hết sức khôi phục lại nguyên trạng, nhưng đã quá lâu rồi, rất nhiều cấu trúc xây dựng đã thất truyền nên chỉ có thể dùng đinh thép khôi phục bề ngoài, không để ý tới bên trong.
Nhưng anh chàng đẹp trai này chỉ tiện tay mân mê đã tạo ra một cấu trúc vừa hoàn chỉnh vừa bền chắc như vậy?
"Cậu có thể cho tôi xem cái kệ trong tay cậu được không?"
Đội trưởng đội tu sửa cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc, công ty của họ không thể làm kiểu thủ công như vậy, duy nhất một lần lúc anh ta tham gia trùng tu một danh lam thắng cảnh, có một lão chuyên gia được mời đến đã từng làm việc này một lần.
Nhưng tay nghề của lão chuyên gia kia cũng không tốt bằng cậu trai nhỏ này!
Đội trưởng đội tu sửa nhìn trái nhìn phải, yêu thích không muốn buông tay.
"Cậu trai nhỏ, bây giờ cậu đang làm gì vậy?"
Trại Linh không hiểu ra sao: "Tôi? Tôi thất nghiệp."
Trước đây Thời Nhiễm thường ôm anh, phàn nàn rằng anh là một con mèo lười biếng, không biết làm chỉ biết ăn.
Đôi mắt của đội trưởng đội tu sửa sáng lên: "Vậy không biết cậu có muốn trở thành cố vấn của công ty chúng tôi hay không?"
Lão chuyên gia kia có lai lịch lớn, rất khó mời. Hơn nữa đối phương cũng chưa chắc sẽ đồng ý tiếp nhận một dự án như vậy.
"Nói thật với cậu, công ty chúng tôi đã nhận trùng tu lại nhiều căn nhà đổ nát, đều là kiến trúc cũ, nếu không sửa thì sẽ sập. Nếu cậu đồng ý, giá cả chắc chắn dễ thương lượng, chúng tôi sẽ sửa chữa miễn phí cho ngôi nhà của bạn gái cậu! Công tác tu sửa sau này chúng tôi cũng đảm nhiệm luôn!"
Thời Nhiễm: …
Trại Linh vừa nghe có thể sửa nhà miễn phí cho mình, chuyện tốt này sao anh có thể không đồng ý chứ!
Anh còn chưa quên dáng vẻ mỗi ngày đi sớm về tối để kiếm tiền của Thời Nhiễm, không có tiền thật sự rất khó khăn.
"Được!"
Thời Nhiễm còn chưa suy nghĩ xong thì anh đã đồng ý ngay lập tức.
Thời Nhiễm đột nhiên cảm thấy trong lòng vừa thấp thỏm vừa vui mừng, giống như con nhà mình đột nhiên thành công vậy.
Bỗng nhiên Trại Linh quay sang nhìn cô: "Tôi có thể đi không?"
Hành động này trong mắt của người khác chính là tìm kiếm sự đồng ý của bạn gái.
Thời Nhiễm: …
Đội trưởng đội tu sửa: "Cô chủ nhỏ, tay nghề của bạn trai cô rất tốt, giá cả chúng tôi đưa ra sẽ không thấp..."
Thời Nhiễm: …
Đã nói không phải là bạn trai mà!