Hoàng Lão Tam hào phóng nói: “Trăng tròn rồi, con muốn lấy con nào thì lấy đi, dù sao ông cũng phải mang đi cho bớt thôi.”
Thời Nhiễm chọn đến hoa cả mắt, ba con chó đang đùa giỡn trong ổ, mày đè tao, tao đè lại mày, cả đám trông rất hăng hái.
Cuối cùng, Thời Nhiễm chọn con màu đen vì lúc ăn nó chạy nhanh nhất.
Chó mẹ bên cạnh nhìn mong, Thời Nhiễm ôm con chó con đến cạnh chó mẹ an ủi: “Nhà chị ở cạnh cầu, nếu em muốn đến thì cứ đến nhé.”
Dường như chó mẹ cũng hiểu lời Thời Nhiễm, nó dùng mũi huých huých chó con rồi lè lưỡi liếm liếm Thời Nhiễm, sau đó nó quay người bỏ đi.
Thời Nhiễm cảm ơn Hoàng Lão Tam rối rít, trong đầu cô nghĩ sẽ mang tặng ông ít thức ăn, dù sao đây cũng là nhà mẹ đẻ của chó con.
Hoàng Lão Tam là người phóng khoáng, tự nhiên ông ấy nghĩ ra việc gì đó rất khẩn cấp, ông dứt khoát nói: “Ông có việc muốn nhờ con, không biết có phiền con không?”
Hoàng Lão Tam nói về mẹ vợ ông ấy, năm nay mẹ vợ ông mừng thọ, theo tục lệ bên đấy thì năm nay tới lượt con rể tổ chức mừng thọ cho mẹ.
Hoàng Lão Tam sốt ruột nửa tháng nay vì chuyện vợ ông và cô em vợ đang bất hòa.
Mẹ vợ có hai con gái, vốn dĩ năm nay tiệc mừng thọ tổ chức ở nhà ông nhưng em vợ lại muốn tổ chức ở cả hai nhà.
Kết quả là, tiệc mừng thọ của mẹ biến thành cuộc đấu trí của hai chị em, ai cũng muốn áp đảo đối phương.
Hoàng Lão Tam thấy bà xã ngày nào cũng chạy tới khách sạn, dù có phải bỏ ra rất nhiều tiền nhưng là người chiến thắng thì cũng được, trong lòng ông ấy cũng nóng giận theo.
Mấu chốt là vợ ông chạy khắp nơi cũng không tìm được chỗ tốt, nếu muốn tổ chức thật hoàn hảo thì phải bỏ ra nhiều tiền, nếu bỏ ra mấy vạn chỉ để tổ chức tiệc mừng thọ cho bà cụ thì cũng hơi phí. Chi phí thì có hạn, chọn tới chọn lui cũng không có chỗ nào làm hài lòng ông cả.
Nấu tiệc thì cũng lắm chuyện, nguyên liệu nấu ăn, nhân công, giá cả, chỗ ngồi… Mọi thứ đều phải tự lo hết.
Đặc biệt là sau khi nghe tin em vợ ông đặt tiệc ở Thiêm Phúc Viện, vợ ông càng hăng hái tăng ngân sách, chuẩn bị đi càn quét một lần nữa.
Hoàng Lão Tam đau khổ không nói nên lời, bây giờ nhìn thấy Thời Nhiễm, ông ấy vội vàng đến hỏi Thời Nhiễm, chuyện tiền bạc không thành vấn đề, chủ yếu là nhanh nhanh giải quyết cho xong việc này để vợ ông không nổi điên nữa.
Thời Nhiễm nhanh chóng đồng ý, cô hẹn gặp Hoàng Lão Tam để quyết định thực đơn.
Cuối cùng Hoàng Lão Tam cũng cảm thấy được giải thoát, ông không hề nghi ngờ tay nghề của Thời Nhiễm, chờ vợ về ông ấy sẽ nói cho vợ biết.
Mặc dù Thiêm Phúc Viện rất nổi tiếng nhưng Hoàng Lão Tam cảm thấy tay nghề của Thời Nhiễm mới là tuyệt nhất…
Dì Vương cũng mừng thay cho Thời Nhiễm: “Làm tiệc mừng thọ cũng tốt, cũng có thể kiếm tiền, đợi nhà con sửa xong, bày tiệc trong sân cũng ổn, nhất định quán ăn sẽ ngày càng phát triển.”
Thời Nhiễm cũng cảm thấy như vậy, một tòa tứ hợp viện lớn như thế, chỉ đi tới Đảo Phòng tọa và cổng cũng rất mệt rồi.
Chờ lúc cái sân được tận dụng, tương lai sẽ có nhiều không gian để vui chơi hơn.
Thời Nhiễm ậm ừ bế chó con về nhà, chó con đang líu ríu trong lòng cô, tiếng sủa vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Thời Nhiễm nghĩ cô không thể làm một người mẹ gia trưởng, khi trở về cô nên nghĩ cho chó con mấy cái tên rồi để nó tự chọn vậy.
Cô mừng rỡ mở vào nhà, vừa bước vào cô đã thấy trong sân xuất hiện một cục tơ.
Một con mèo sư tử ngồi chễm chệ trên bàn thờ nhà cô, hai mắt nó màu lam, bộ dạng lạnh lùng.
Thấy Thời Nhiễm bước vào, Trại Linh rất đắc ý. Trước đây anh không thích bắt chước anh trai, anh trai anh ngày nào cũng biến hóa thành nhiều con mèo khác nhau để nằm phơi nắng trên mái nhà hoặc trà trộn vào đám thực khách. Một chút đạo đức cũng không có.
Khoảng thời gian này Thời Nhiễm chăm sóc anh rất tốt, đối phương không ngừng dẫn theo anh đi chợ, ôi chao, cái vị này, dính người quá đấy…
Nhìn thấy con mèo, Thời Nhiễm lập tức ngạc nhiên sau đó cô thầm nghĩ xấu trong lòng, cô đang định trở về phòng mình thì con chó con trong lòng cô giống như cảm nhận được gì đó mà gầm gừ một tiếng.
Con mèo lông trắng lạnh lùng:???
Thời Nhiễm: …