Nếu mới làm một bàn đã hết một bàn, chủ nhà như bọn họ cũng mất hết mặt mũi.
Chủ nhà đã nói như vậy, đương nhiên Thời Nhiễm cũng không thể không tuân theo.
Lập tức bày mấy món nóng đã được hấp lại lên trước, cơm rang đào mừng thọ cũng trực tiếp bày lên bàn.
Vì thế trên ba chiếc bàn lớn đã có thêm một đĩa bánh ngâm đầu cá, cơm chiên tụ bảo, thịt viên bát bảo, cà tím chảo sắt, gà nướng ngũ vị hương, ngô chiên bơ… Bên kia còn có một đĩa đào mừng thọ lớn.
Khi nấu ăn Thời Nhiễm rất chú trọng việc phối màu, cả một bàn ăn lớn này, đầu tiên chính là các loại màu sắc đập vào mắt.
Bánh ngâm đầu cá vàng rực rỡ, lớp da giòn của gà nướng ngũ vị hương dường như còn đang xì xèo, đào mừng thọ trắng mịn đáng yêu, thịt viên bát bảo rắc hành hoa xanh biếc…
Trịnh Duyệt mở điện thoại ra nhanh tay chụp một tấm, gửi cho bạn thân: “!!!”
Sau đó thỏa mãn bắt đầu ăn.
Gà nướng ngũ vị hương, Thời Nhiễm vốn muốn mua một cái lò nướng, nhưng gần đây lại nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa nhiệt độ của lò nướng vẫn không đủ cao, cuối cùng dứt khoát làm một chiếc kiểu cũ ở một góc trong sân nhà.
Toàn bộ con gà trải qua chế biến, nước dùng được đổ vào giữa, trực tiếp treo lên nướng, trong lúc đó được lấy ra một lần để quét mật ong và kẹo đường lên, cộng thêm gia vị tự làm, cho đến lúc được lấy ra.
Da giòn thịt mềm, thịt bên trong còn có thể chảy ra nước, da gà bên ngoài vừa giòn vừa thơm.
Da gà vào miệng, giống như là đang ăn thịt heo khô mỏng, thịt gà bên trong mềm mại nhiều nước, cho dù là bà cụ không răng cũng có thể ăn được.
Trịnh Duyệt không thể ngừng ăn được, một bàn toàn mấy đứa nhỏ cũng không chú ý đến tướng ăn, mỗi người đều bắt đầu cắn xé. Chẳng mấy chốc đã ăn hết một con gà chỉ còn lại xương.
Trịnh Duyệt còn chưa kịp thưởng thức dư vị đã vội vàng cướp thịt viên bát bảo.
Thịt viên bát bảo là món ăn phương Nam, là món thịt viên người Giang Nam vô cùng yêu thích, trước đây còn từng có một luật lệ bất thành văn, món thứ ba của tiệc rượu, nhất định phải là thịt viên. Đêm ba mươi cũng thường thấy món thịt viên, thịt băm hướng dương, thịt viên bát bảo, thịt viên tứ hỷ. (1)
Đối với thịt viên bát bảo này Thời Nhiễm dùng thịt nửa nạc nửa mỡ, bên trong bỏ thêm hạt thông, nấm hương, măng mùa xuân, dưa hồ lô và tám loại thức ăn trân quý khác, sau khi trộn đều thì cho vào nồi hầm, hầm đến khi gần được thì rưới thêm nước tương, cuối cùng thịt viên có mùi thơm vô cùng đặc biệt.
Trịnh Duyệt cầm thìa run rẩy múc một viên vào bát của mình, ngay lập tức cắn một nửa miếng thịt thơm ngon nguyên chất.
Sao có thể ngon như vậy!
Thịt viên trước tiên được hầm nhừ sau đó chắt lấy nước, ép chặt thịt bên trong, tám loại thức ăn trân quý hòa quyện vào bên trong. Hạt thông giòn thơm, nấm hương mềm, dưa hồ lô và măng mùa xuân tươi mát…nhưng những thứ đó đều là em trai của vị thịt ở phía trước!
Mùi thịt heo nguyên chất như vậy, không biết là dùng thịt chất lượng hay dùng thịt đã qua chế biến, giống như khi còn bé ngửi được mùi thịt nhà ai làm ở trên phố.
Chắc chắn là của nhà người ta, thịt nhà mình tuyệt đối không thể thơm như vậy!
Trịnh Duyệt cảm thấy hôm nay không giả bệnh để không đến thật sự là chuyện đúng đắn nhất trong cuộc đời của cô ta!
Cái gì mà bánh crepe khoai môn! Cái gì mà lẩu rồi nướng!
Trong mắt cô ta chỉ có thịt!
Lúc này điện thoại di động ‘ting’ một tiếng, bạn thân của Trịnh Duyệt gửi tin nhắn tới: “Ôi ôi ôi ôi, đây là cửa hàng cậu mới thăm dò được sao? Tại sao lại không gọi mình? Nhưng mà cái này không quan trọng, cậu mau quay lại! Lấy tư liệu sống, quay về mình cắt ghép cho cậu!”
Trịnh Duyệt cảm thấy thần kinh trong đầu ‘Ting—" một tiếng, đúng vậy!
Sao cô ta lại không quay lại?
Mặc dù tiệc gia đình không tiện để livestream, nhưng cô ta có thể quay tư liệu sống! Quay về làm video ngắn!
Trịnh Duyệt sửa sang lại, lặng lẽ lấy một cái micro ra ghim vào người, mở điện thoại rồi trốn dưới gầm bàn.
“Xin chào mọi người, hôm nay bà chủ Nguyệt Dã Ngốc mang đến cho mọi người một bữa tiệc mừng thọ trong nhà, đây nhất định là bữa tiệc mừng thọ ngon nhất mà tôi từng ăn!”
Đột nhiên, mấy cái đầu nhỏ cũng chui xuống.
“Chị, bà chủ là cái gì?”
“Chị, chị đang chơi điện thoại! Em cũng muốn chơi!”
Đậu Đậu bốn tuổi cầm một cái đùi gà gặm đến khuôn mặt bóng loáng: “Em... Em cũng muốn!”
Cuộc sống Trịnh Duyệt không còn ý nghĩa gì nữa, xoay ống kính thẳng vào cái đầu nhỏ: “Nào, chào hỏi đi.”
“Chào mọi người! Em…Em tên là Đậu Đậu… Em là… là bà ngoại!”