Về phần cô, một cô gái trẻ không tài sản, không có gia thế xuất chúng, đột nhiên bay lên cành cao, chỉ có thể dựa vào đàn ông.
Kể ra thì, ngoại hình của Thời Nhiễm thực sự rất nổi bật nên việc dựa vào đàn ông là chuyện hết sức bình thường.
Hai mắt Quách Mai sáng lên: “Chúng ta đi tìm nó thôi!”
Trước kia, Thời Nhiễm không có bản lĩnh gì nên bà muốn dẫn nó về quê để lợi dụng nó nhưng bây giờ nó đã bám được lên người nhà giàu. Ngày phát đạt của nhà bà đến rồi!
Thời Hướng Đông do dự: “Chúng ta cứ như vậy mà đi à? Lỡ đại gia của nó nổi giận…”
Thời Hướng Đông không nói hết câu, không phải người nhà giàu chỉnh bọn họ rất dễ à? Đã lâu Thời Nhiễm không liên lạc với người nhà, có phải trong lòng họ cũng oán giận?
Đến lúc này có ổn không?
Quách Mai hận rèn sắt không thành: “Ông đúng là không làm được gì! Nó càng như vậy thì càng phải có chúng ta. Nó không thể biết khi nào nó bị đá, chẳng lẽ nó không xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với chúng ta à? Nếu bị đuổi đi, nó cũng không có gì, không bằng bây giờ nó cho chúng ta mấy thứ tốt, tương lai nó còn có đường lui.”
Thời Kiệt cũng tán thành: "Mẹ nói đúng, nó như vậy nhìn là biết vào cửa nhà người ta bằng cách không đứng đắn rồi, nhà chúng ta đến là phải.”
Quách Mai đã quyết, đi!
Thời Hướng Đông do dự nhưng cuối cùng lòng tham tiền của ông ta vẫn chiến thắng, dù sao ông ta cũng đối xử rất tốt với Thời Nhiễm, không giống như Quách Mai động tí là đòi đánh đòi chửi.
Thời Nhiễm sẽ đồng ý đúng không nhỉ?
Vì vậy, thứ tư hôm nay, Thời Nhiễm thấy một nhà ba người ở cửa.
Quách Mai vừa hỏi Thời Nhiễm có ở đây không, bà ta lập tức thấy Thời Nhiễm mặc bộ quần áo bình thường, tóc buộc kiểu đuôi ngựa xuất hiện.
Quách Mai có chút hoảng hốt, lúc trước bà ta không nhìn rõ video nhưng bây giờ thấy rõ ràng Thời Nhiễm, tuy ngũ quan vẫn giống như trước nhưng lại khiến bọn họ có cảm giác đây không phải là cô.
“Thời Nhiễm…?”
Rất nhanh Thời Nhiễm đã lấy được tư liệu từ ký ức của nguyên chủ, à, đây là người nhà nguyên chủ.
“Thời Nhiễm? Là mày đúng không? Mày được lắm, nửa năm không gọi về nhà, mày cứng cáp rồi đúng không! Thế nào, tao nuôi mày nhiều năm như vậy, lễ tết đến một câu hỏi thăm mày cũng không có..."
Quách Mai nhanh chóng lải nhải chửi mắng, ban đầu bà ta không định làm vậy nhưng sau khi thấy Thời Nhiễm, bà ta lập tức hoảng sợ.
Thời Nhiễm của hiện tại không giống Thời Nhiễm trong quá khứ, mặc dù cô không mặc quần áo đẹp nhưng cô đứng đó với một vẻ điềm tĩnh như thể mọi vấn đề không còn là vấn đề nữa, cô tự tin như ánh mặt trời.
Quách Mai nhạy cảm nhận ra Thời Nhiễm đã thoát khỏi khống chế, vì vậy bà ta phải sử dụng chiến thuật bà ta am hiểu nhất - la lối khóc lóc.
Thời Nhiễm cũng biết, nguyên chủ bị chèn ép đã nhiều năm nên cực kỳ tự ti và ngại xung đột với người khác, trước đây Quách Mai làm như vậy, Thời Nhiễm lúc nào cũng nhượng bộ nên cô cũng làm theo bản năng.
Nhưng Thời Nhiễm không nghĩ cô sẽ chấp nhận cái mánh khóe này.
“Được rồi, đừng diễn nữa, cháu biết bác đến đây làm gì, nhưng mà cháu khuyên bác, bác mau về đi, bởi vì cháu sẽ không đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của bác đâu.”
Thời Nhiễm nói trước, cô không có bất kỳ tình cảm gì với gia đình bác cả của nguyên chủ. Trên thực tế, nếu như lần này không phải đối phương xuất hiện, suýt tí nữa cô đã quên mất gia đình này.
Cuộc sống của cô rất bận rộn, cô không có thời gian quan tâm đến những người không quan trọng này.
Quách Mai ngây người một lúc rồi tức giận hét lên: “Mày nói gì? Tao nuôi mày lớn lên, sao đây? Cuộc sống mày ngày càng tốt nên mày quên người thân của mày chứ gì?”
Trên mặt Thời Hướng Đông cũng lộ ra vẻ đau lòng: "Thời Nhiễm, lần này bác cả đến xem cháu sống có tốt không… Chỉ cần cháu sống tốt là được, bác sẽ không quản cháu nữa.”
Thời Nhiễm cười khẩy: “Bác cả, sau khi cha mẹ cháu qua đời, có phải tài xế gây tai nạn đã bồi thường một vạn đồng không?”