Một đạo diễn có xuất thân làm phim tài liệu rất coi trọng sự giao thoa giữa đồ ăn và con người. Trong video quảng cáo này, thương hiệu đáng lẽ phải được làm nổi bật lại bị suy yếu, thay vào đó trọng tâm lại là các cảnh liên quan đến đồ ăn.
Quán ăn nhỏ có nhiều hình thái khác nhau. Đời người trăm dạng dưới ánh mặt trời và cơn mưa lớn. Sự hân hoan và bi thương ngày lễ ngày tết. Các cảnh tưởng gặp nhau và ly biệt.
Không hề giống những video quảng cáo mấy phút khác. Lần này đạo diễn đã kéo dài thời lượng video quảng cáo này lên đến hai mươi phút.
Đủ để tất cả mọi người nhìn thấy hình bóng của bản thân trong video.
[Rảnh Rỗi Tới Uống Trà: Trời ơi là trời, tui khóc từ đầu đến cuối luôn. Đạo diễn thật là lợi hại.]
[Màu Hồng Bây Bi: Cũng khóc thành chó luôn nè. Tui khóc còn to hơn cả Chân Hoàn phải về cung nữa. Bộ phim ngắn này có thể đưa đi dự thi được rồi đó!]
[Thùng Trái Cây Không Thêm Đá: Hu hu hu, thật đó, thức ăn là sợi dây kết nối cảm xúc. Đôi khi tui có thể quên đi nhiều thứ nhưng chỉ cần được ăn một món ăn nào đó là tôi lại nhớ lại được toàn bộ.]
[Không Thích Ăn Nhãn: Nhất là cái đời người trăm dạng trong quán ăn nhỏ. Trông mọi người cứ như thật sự rất khổ cực nhưng khi ăn cơm lại vui vẻ từ tận đáy lòng.]
[Gió Trăng Bên Nhau: Khen Tưởng Viện. Mặc dù Tưởng Viện chỉ xuất hiện có mấy cảnh nhưng câu chuyện thật sự rất cảm động. Tui nhìn cô ấy vừa ăn vừa cười mà lòng rất khó chịu.]
[Khỏi Cần Nghĩ Nữa: Đúng thế, như này mới là diễn viên chứ.]
[Thiên Hạ Vô Bạch: Không có ai khen kim chủ à? Mặc dù rất cảm động nhưng mà hình như kim chủ cũng ẩn thân thành công rồi hhhh.]
[Hươu Trong Rừng Sâu: Ha ha ha ha ha ha hình như đúng là vậy thật. Kim chủ thật là đáng thương. Xài tiền biến ước mơ của đạo diễn thành hiện thực.]
[Mãi Mãi Nhiệt Tình: Để tui @Kim chủ Hạ cho này ha ha ha ha ha ha. Tiện thể lên app giao đồ ăn Gấu Trúc đặt một đơn cái đã.]
...
Hiệu quả của đoạn video quảng cáo này cực kỳ xuất sắc. Không bao lâu sau nó đã lan ra ngoài biên giới, trong nháy mắt đã đẩy kế hoạch đưa công ty ra thị trường của app giao đồ ăn Gấu Trúc lên một bước dài.
Kỷ Vân phàn nàn với Thời Nhiễm: "Sự thật là tôi chỉ đánh bậy đánh bạ thôi mà. Cái ông đạo diễn kia sửa lại kịch bản giữa đường. Tôi cũng phải đến trước khi công chiếu mới biết được. Nhưng lúc đó thì muộn rồi nên chỉ có thể công bố đoạn quảng cáo đó luôn."
Ai ngờ trong cái rủi lại có cái may. Mặc dù không phải trở thành mục tiêu dẫn đầu xu hướng ngay nhưng sức ảnh hưởng đã tăng lên rất nhiều rồi, lại còn mở rộng tiếng tăm ra nước ngoài nữa chứ.
Kỷ Vân luôn cảm thấy khí vận của mình quá tốt, chuyện như vậy mà cũng có thể gặp được.
Sau khi tiễn Kỷ Vân đi, Trại Linh yên lặng chờ đợi bên người Thời Nhiễm.
Thời Nhiễm thở dài: "Cậu đổi khí vận trên người anh ấy à?"
Trại Linh: "Ừ."
Những gì liên quan đến Thời Nhiễm là anh đổi hết rồi.
Thời Nhiễm xoa xoa đầu anh: "Lần sau không cần làm vậy đâu."
Những năm sau, Thời Nhiễm phát hiện ra thỉnh thoảng mắt mình có thể nhìn thấy một ít khí tức mà người khác không thể thấy được. Lúc vừa mới thấy cô còn tưởng mắt mình có vấn đề gì, thậm chí còn nghĩ mình có nên đi khám mắt một chút hay không.
Cuối cùng là Trại Linh nói hết mọi chuyện cho cô.
Trại Linh đã khôi phục tất cả trí nhớ, cũng giải thích hết mọi chuyện cho Thời Nhiễm.
Bản thân trạch linh chính là linh thể trời sinh, có công năng bảo vệ căn nhà của nhà họ An. Ngôi nhà càng lâu đời nhưng được bảo vệ càng tốt thì linh lực sẽ càng mạnh.
Nhà của Trại Linh là một căn nhà cũ đã có niên đại mấy trăm năm rồi, là ngôi nhà cổ nhất trong khu này.
Vốn dĩ anh được bảo bọc bởi trạch linh nên cuộc sống cũng trôi qua rất dễ chịu.
Nhưng bảy tám mươi năm trước thời thế hỗn loạn nên cuộc sống của anh cũng xảy ra rất nhiều thay đổi.
Rất nhiều ngôi nhà đã bị thiêu hủy. Ngay cả nhà của anh cũng trở nên đổ nát, chủ nhà chạy loạn tứ tán, để lại nơi nơi tan hoang.
Lúc này, các hòa thượng của chùa Thiên Linh đang chuẩn bị trút áo cà sa lên đường nhập ngũ. Các trạch linh xung quanh đã hợp nhất thành một rồi tự ném mình vào chùa Thiên Linh.
Khi đó chùa Thiên Linh vẫn chưa có tên là chùa Thiên Linh. Nhưng đến khi hòa thượng may mắn sống sót quay lại thì mới phát hiện ra những nhà đã từng có trạch linh không còn nữa. Vì tưởng nhớ những vật nhỏ lông xù kia nên chùa đã sửa lại tên thành chùa Thiên Linh.
Vì số tuổi lớn nên Trại Linh vẫn chưa tan biến hoàn toàn, trái lại còn rơi xuống một thế giới khác.
Nhưng mặc dù đã chờ đợi trong thế giới kia rất nhiều năm, Trại Linh vẫn không tìm được người phù hợp sửa nhà cho anh.
Mãi đến khi Thời Nhiễm xuất hiện...
Thời Nhiễm: "Tôi chỉ là công cụ sửa nhà cho cậu thôi."
Sau khi nhớ lại chuyện trước kia, Trại Linh đã chững chạc hơn rất nhiều: "Không phải đâu."
Trạch linh không có chủ đi tìm chủ nhân, cũng không phải là túm bừa ai đó hay gì cả mà là phải phù hợp về mọi phương diện.
Gò má Thời Nhiễm ửng đỏ. Ngày thường sống chung với Trại Linh, cô cũng cảm nhận được tấm lòng của người này. Nếu như là Trại Linh trước đây khi vẫn chưa khôi phục trí nhớ thì cô còn hơi không bằng lòng lắm. Còn khi đối mặt với Trại Linh của bây giờ, cô thường xuyên phải đỏ bừng mặt.
Sau khi khôi phục toàn bộ trí nhớ, Trại Linh đã có thể tự do thay đổi hình thái của bản thân rồi. Thỉnh thoảng khi Thời Nhiễm cảm thấy không được tự nhiên cho lắm thì sẽ để Trại Linh biến lại thành mèo.
Mèo lớn màu trắng đã không còn ngây thơ bướng bỉnh như trước nữa. Bây giờ anh rúc vào bên người Thời Nhiễm một cách ngang ngược chững chạc hơn rồi.
Thời Nhiễm cũng dần dần hiểu về khí tức và khí vận mà Trại Linh nói.
"Sau này không được đổi khí vận cho tôi nữa nhé."
Thời Nhiễm nhấn mạnh thêm một lần nữa. Thế giới mà đôi mắt của cô có thể nhìn thấy đã hết sức lộng lẫy và đặc sắc rồi. Không riêng gì bản thân cô mà cả căn tứ hợp viện này cũng hiện lên ánh sáng xanh biếc.
Khí vận như vậy đã đủ tốt rồi, không cần nhiều thêm nữa.