Buổi trưa không cần làm, chỉ cần bận rộn ở quầy hàng nhỏ vào mỗi buổi tối là được.
Triệu Xuân Hồng cách cô không xa, hai mắt đều là tơ máu, cổ họng cũng khàn khàn, đang vào mùa xuân nhưng cô ta trông như một cái xác khô.
Cô ta lúc này chỉ có thể tức giận nhìn Thời Nhiễm làm ăn thuận lợi, dù chỉ bán vào buổi tối nhưng thu nhập vẫn ổn định như trước. Còn bản thân cô ta dạo gần đây vì bị bệnh nên việc làm ăn trong nhà gần như giảm đi một nửa.
Đối mặt với kỳ nghỉ lễ đang đến gần, hai vợ chồng cô ta ngồi đếm lại khoản tiền kiếm được trong tháng này, trong lòng nguội lạnh đi một nửa.
Thu nhập tháng này thấp hơn bốn mươi phần trăm so với cùng kỳ tháng trước.
Lần này Triệu Xuân Hồng cũng chẳng còn tâm trạng để ý chuyện của Thời Nhiễm, cô ta còn phải lo cho công việc của mình. Trong nhà còn có một thằng con trai ăn không ngồi rồi, từ tiền sinh hoạt đến tiền học thêm, đâu phải là ít.
Triệu Xuân Hồng bàn bạc với chồng, chuẩn bị từ giờ sẽ phải vất vả hơn một chút, buổi trưa đến chỗ khác bày sạp, buổi tối lại trở về đây.
Cứ như vậy, những lúc Triệu Xuân Hồng được nghỉ ngơi cũng không còn tâm tư để ý chuyện của Thời Nhiễm, một lòng một dạ đi kiếm tiền.
Thời Nhiễm cơ bản không muốn gây hiềm khích với Triệu Xuân Hồng, nhưng người ta mang ý tốt hay xấu cô đều cảm nhận được.
Mỗi khi cô bày sạp vào buổi tối, bà chủ quầy lẩu Malatang kia không biết vô tình hay cố ý lại chạy ra đầu cầu, Thời Nhiễm dù có chậm hiểu đến mấy cũng có thể nhận ra sự e dè của đối phương.
Bây giờ, cô cảm thấy chuyện đó cũng bình thường.
Dù sao mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, suốt ngày chỉ biết soi mói người khác, coi họ là kẻ thù không đội trời chung, điều đó chỉ có trong những cuốn tiểu thuyết cực đoan.
Như vậy cũng tốt.
Thời Nhiễm thừa dịp được nghỉ Tiết Thanh minh, cô cũng đi ra ngoài dạo chơi, lúc này khách du lịch ở thành phố B chiếm đa số, các chỗ tham quan đều chật kín người, Thời Nhiễm thì không như vậy, cô chỉ tạt qua vài cửa hàng.
Thành Đông có một nơi bán xương dê hầm Tứ Xuyên hương vị cũng không tệ, hoặc có thể đến ăn món Hàn ở kế bên đại học Thành Tây, bên trong đường vành đai hai có bánh khoai môn nóng hổi cực kỳ ngon. Đi dạo một vòng lại xếp hàng mua vài cái bánh màn thầu trước cửa hàng, bánh cuốn đậu đỏ, bánh bao rau củ, bánh cuốn hoa hoàng kim hương sữa, bánh táo, tất cả đều rất ngon.
Trong lúc Thời Nhiễm còn đang vui vẻ, "Hoàng thượng" trong nhà đã tức giận.
Bàn chân nhỏ gõ lạch cạch vào bàn đựng thức ăn.
Trưa hôm trước anh được ăn bánh gạo cay Hàn Quốc dẻo dẻo dai dai, dù là đồ mua về nhưng vẫn còn nóng. Trưa hôm qua thì ăn bánh cuốn đậu đỏ và bánh cuốn hoa hương sữa, tuy đã nguội nhưng mùi vị cũng tạm được.
Còn hôm nay thì sao?
Trại Linh cảm thấy mình sắp trở thành con mèo thật rồi, anh muốn lấy móng cào mấy cái.
Thời Nhiễm vì mải chơi nên lúc về đã quên mang đồ ăn về cho anh, dứt khoát nấu cho anh một bát mì ăn liền.
Mì ăn liền!
Trại Linh chưa bao giờ phải ăn uống khổ sở như vậy!
Anh không hề động đũa dù chỉ là một chút, chỉ nhìn bát mì từ nóng chuyển sang lạnh, hừ, anh vẫn có sự kiêu ngạo của một trạch linh đấy.
Tứ Cửu Thành có rất nhiều nhà nhưng trạch linh lại không có nhiều lắm, ai gặp anh đều phải nể mặt gọi một tiếng "anh".
Anh có thân phân hiển hách như vậy, muốn được ăn ngon một chút thì đã sao? Không thể rộng rãi bỏ qua việc này được!
Thời Nhiễm vô cùng đau đầu, cô thật sự cảm thấy hình như mình đang nuôi một con mèo trong nhà, lại còn kén ăn, đắng không ăn, thuần chay không ăn, bánh bao mua về còn đòi phải hấp lại.
Cô nhìn vào hư không, dỗ dành nói: "Hôm nay có nhiều việc quá, tôi cũng không tốt hơn cậu là bao, cậu xem, từ lúc tôi xuyên tới đây cũng đã lâu lắm rồi nhưng chưa từng có một lần đi dạo quanh thành phố. Cậu ăn đỡ đi, buổi tối tôi sẽ nấu vài món cho cậu ăn."
Trại Linh tức giận thở phì phò, lúc này chỉ hận bản thân không thể biến thành thực thể, anh rất muốn đưa cho Thời Nhiễm một trăm tám mươi món để cô nấu cho mình ăn.
Phải biết rằng những năm anh đi theo đại ca, trong nhà đại ca có rất nhiều đồ ăn, một bữa có thể ăn hơn một trăm món.
Nhưng nể tình Thời Nhiễm dạo gần đây đã sửa lại nội viện giúp mình, anh vẫn nên cho cô một chút mặt mũi.
Thời Nhiễm cảm thấy thật thần kỳ, cô vừa dứt câu không bao lâu, liền cảm nhận trong không khí phảng phất như có một bàn tay vươn ra, bát mì ăn liền trước mặt trong nháy mắt biến mất, chưa đầy một phút, bát mì không đã hiện ra trước mắt.
Thời Nhiễm: Thú vị thật, việc này quả thực đã vượt ngoài phạm trù của khoa học, chính cô còn xuyên sách nữa cơ mà.
Về vấn đề này ngay cả cơ học lượng tử cũng không thể giải thích.
Nếu đã đáp ứng thì phải làm tốt một chút, Thời Nhiễm bắt đầu suy tư.
Ngày mai là ngày nghỉ Tiết Thanh minh cuối cùng, cô cũng nên tìm cảm hứng cho ra món mới.
Măng xuân gần đây không quá hiếm, nhưng giá của nó vẫn khá cao. Thời gian chế biến mì xốt thịt xào cũng quá lâu, đã đến lúc cần phải đổi món.
Thời Nhiễm suy nghĩ một hồi, cũng không phải là cô chưa nghĩ ra, mà là cô đang loại trừ những món dễ bị đụng hàng.