Người dưới quê chất phác, lấy bánh bao vừa hấp trên lò xong, dọn ra hai quả trứng chiên trên lò nhỏ.
Bánh bao bốc hơi nóng hổi kẹp với trứng chiên vàng óng, Thời Nhiễm ăn mấy miếng mới cảm thấy mình như sống lại.
Ngon!
Là vị ngon đến tận nơi sâu thẳm trong linh hồn.
Khiến bạn cảm thấy mình dù mệt thế nào khổ ra sao cũng cảm nhận được vị ngon của tháng ngày tươi đẹp.
Lúc rảnh Thời Nhiễm cũng từng đọc qua không ít tản văn ẩm thực của các tác giả nổi tiếng, món ăn ngon luôn muôn màu muôn vẻ, nhưng chẳng ai nhắc đến bánh bao không nhân.
Thời Nhiễm nghĩ, nếu có một ngày mình viết sách nấu ăn, vậy thì phải để bánh bao không nhân lên trang bìa.
Hì hì, có thịt có rau mới là cuộc sống sao.
Thời Nhiễm cắn một miếng bánh sandwich tương cay lá hương thung non trước mắt mình, ưm, vị của lá hương thung non bị bao phủ bởi lớp dầu nóng ở trên ngon cực độ, vị ngon đặc biệt đó vô cùng xuất chúng. Vị ớt dầu đỏ cũng không yếu hơn, thơm nhẹ và cay xé, quấn lấy nhau tranh ra một vị ngon không gì có thể thay thế trong chiếc bánh bao không nhân lớn.
Thời Nhiễm ăn đến híp mắt, mà Tráng Tráng cũng đã há miệng lớn cắn bánh bao nhân măng thịt tạo ra một hình bán nguyệt.
Canh nóng trong bánh bao nhân măng thịt theo miệng tràn vào, vị măng trung hòa vị thịt, nhưng không giọng khách át giọng chủ, ngon đến nỗi làm người đắm say.
Hai người vây quanh bếp lửa ăn đồ ngon giản đơn, thỏa mãn không gì bằng.
Chờ đến khi dì Vương đến đón Tráng Tráng, nhóc mập đã ăn đến mắt cũng híp lại rồi.
Dì Vương hơi ngại nói với Thời Nhiễm: “Dì dẫn nó đi thế này, thật ngại quá, Tiểu Nhiễm, thằng nhóc thối này ăn quá nhiều đồ của con rồi.”
Thời Nhiễm cũng chẳng để ý lắm, lúc nhỏ cô đã sống một mình rồi, hai bên cha mẹ đều có gia đình riêng, người có thể chăm sóc cô không nhiều. Nhiều lúc khất nợ một hai lần phí sinh hoạt, cô sống không nổi.
Lúc ấy cũng là hàng xóm mỗi người một ít giúp đỡ cô.
Thời Nhiễm cảm kích hàng xóm láng giềng năm ấy của mình, cũng thích không khí phố cổ cùng nhau đi ăn. Lại nói, một bạn nhỏ thì có thể ăn bao nhiêu? Mọi người nhường nhịn qua lại, dì Vương còn thường xuyên đến giúp cô nữa mà.
“Dì đừng nói vậy, hôm nay Tráng Tráng cũng giúp con, còn tưới nước cho cây du trong sân nhà con nữa!”
Nghe đến cây du, Tráng Tráng ăn đến mơ màng buồn ngủ đột nhiên nói một câu: “Em trai!”
Dì Vương phiền muộn nói: “Em trai cái gì! Em trai đâu ra!”
…
Mạng xã hội, gì cũng là một cơn gió.
Làn sóng cơm quả du qua đi, cũng không còn ai đến xem náo nhiệt nữa.
Tiểu Mễ và Chu Mẫn ăn mì xào bóc phốt với Thời Nhiễm: “Nói là dạo này có một cửa hàng trên mạng, người chủ tự tay làm sandwich, rất nhiều người đều qua đó theo chiều gió rồi.”
“… Món đó thì có gì ngon chứ?”
“Này thì do cô không hiểu rồi, tự ra tay chắc chắn là quan trọng quá trình đấy.”
Giờ Tiểu Mễ và Chu Mẫn gần như là fan sự nghiệp của Thời Nhiễm, nghe nói vậy thì lập tức nhảy số: “Tiểu Nhiễm, cô làm món mới đi! Chuyên gia không ra tay, họ còn tưởng gì cũng là món ngon đấy!”
Sau khi quen thân, Tiểu Mễ và Chu Mẫn cũng biết Thời Nhiễm mới mười tám tuổi, lập tức chuyển xưng hô chị gái thành xưng tên.
Lại vì cảm thấy tuổi Thời Nhiễm quá nhỏ, hai người khó tránh mang theo cảm giác sợ cô bị người ta bắt nạt.
Tóm lại, hơi giống fan sự nghiệp mẹ ruột.
Thời Nhiễm ngồi ở cổng uống trà: “Tôi cảm thấy giờ thế này cũng tốt lắm.”
Cơn sốt của cơm quả du qua đi, Thời Nhiễm không nấu cải cúc chưng nữa, bát thịt thì chỉ bán năm ngày rồi mất tăm. Giờ gian hàng của Thời Nhiễm vẫn chỉ có mì xào và canh.
Thời Nhiễm lại chẳng thấy sao cả, vắng vẻ cũng khá ổn, giống lúc xưa vậy.
Thời gian trước chạy show quá nhiều, cô cứ như con quay, ngày nào cũng mệt muốn chết.
Không dễ gì mới đợi được cơn gió thổi qua, Thời Nhiễm muốn bình ổn một khoảng thời gian.
Chu Mẫn và Tiểu Mễ nhìn nhau, thấy vẻ hiu quạnh trong mắt đối phương.
Quả nhiên, người có tiền thì tùy ý vậy đấy.
Nhàn rỗi mấy ngày rồi đến tiết thanh minh, trước tiết thanh minh một ngày, người đặt cơm ít đi vài người, Thời Nhiễm cũng hiểu, suy cho cùng rất nhiều người muốn nhân kỳ nghỉ để về nhà hoặc là đi chơi nên họ sẽ xin nghỉ trước.