Thời Nhiễm ở bên kia bận bịu với đống nồi muỗng, không hề chú ý tới hai người bọn họ.
Phương Diệu Diệu hơi cảm thấy luống cuống, không biết hiện tại phải làm gì. Lucy lại nhìn sang một chỗ bên cạnh, lặng lẽ gật đầu, lúc quay đầu lại đã bày ra dáng vẻ là bình tĩnh tự tin.
Tráng Tráng lúc này đang ăn tôm tích rất vui vẻ. Lúc trước, Thời Nhiễm làm cá nướng với tôm hùm đất, dì Vương không dám để Tráng Tráng ăn mấy món này nhiều. Dù sao chúng đều là mấy món khẩu vị nặng, thiên về cay rát. Nếu ăn liền mấy ngày, đừng nói bụng trẻ con, đến người lớn cũng không chịu nổi.
Tráng Tráng thấy vậy thì càng tủi thân, trẻ con luôn hâm mộ sự tự do tự tại ở người lớn, đặc biệt là khi nhìn thấy những người chung quanh đều đang uống bia ăn tôm hùm đất đến ngon lành.
Tráng Tráng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tiếc nuối, hận không thể mau chóng lớn lên.
Cũng may hôm nay Thời Nhiễm còn làm thêm món kho và tôm tích, Tráng Tráng một miếng tôm tích liền hết buồn. Giờ vẫn đang vùi đầu hưởng thụ.
Nhìn cháu trai ăn uống như vậy, dì Vương thấy hơi đau lòng.
Không phải vì oán trách Thời Nhiễm bán đồ ăn quá đắt, dù sao giá cả của hải sản vốn không rẻ, hơn nữa còn mua ở thành phố không gần biển như bọn họ. Nhưng thằng nhãi ranh này có thể cho miệng nó nghỉ ngơi một chút không?
Cứ với tiến độ một đũa một con, một mâm mười mấy con tôm tích, chưa tới mười phút đã bị nó ăn hết rồi!
So sánh với tôm tích, món kho có vẻ bình dân hơn nhiều. Dì Vương gắp cho Tráng Tráng hai cái chân gà, để cậu bé ôm gặm. Miễn cưỡng ngăn chặn yêu cầu ăn tôm của Tráng Tráng.
Dòng người xếp hàng cứ tiến dần lên, cuối cùng cũng đến phiên Lucy và Phương Diệu Diệu, hai người ngồi bên cạnh bàn của dì Vương và Tráng Tráng.
Lucy mở phát sóng trực tiếp, để Phương Diệu Diệu đối mặt với màn hình giới thiệu.
“Chào mọi người, tôi là Phương Diệu Diệu, hôm nay tôi mang mọi người tới quán ăn nhỏ do chị em tốt của tôi mở.”
Dì Vương nghe vậy ngẩng đầu nhìn hai cô gái trẻ trước mặt một cái, Lucy có vẻ mặt khôn khéo, bà không thích, còn cái người nói vào di động cô ta là chị em tốt của Thời Nhiễm……
Dì Vương chỉ muốn nói, có cái rắm ấy!
Từ sau khi Thời Nhiễm chuyển đến nơi này, tuy rằng cuộc sống bên ngoài nhìn thì khá ngăn nắp, nhưng dì Vương quan hệ với Thời Nhiễm tốt như vậy, bà đương nhiên biết điều kiện của Thời Nhiễm chẳng ra gì.
Lúc Thời Nhiễm còn ở trong Đảo Tọa Phòng kia, những đồ vật bài trí trong phòng bài trí đều là những thứ mà người chủ trước để lại, đến máy giặt cũng là hàng secondhand hai lồng kiểu cũ. Gần đây dọn tới phòng phía tây mới mua thêm mấy thứ đồ điện sinh hoạt, cuộc sống xem chừng mới tốt lên một chút.
Hai cô gái trẻ này trước kia chưa lộ mặt, hiện tại lại tới đây cầm di động phát sóng trực tiếp nói là bạn tốt của người ta.
Dì Vương sắp bị ghê tởm đến buồn nôn.
Nhưng mà bà không trực tiếp vạch mặt bọn họ, mà lại gắp cho Tráng Tráng một con tôm tích, chuẩn bị ngồi bên cạnh nhìn xem hai người này muốn làm gì.
Muốn làm gì?
Chính Phương Diệu Diệu cũng rất khó hiểu, trước khi mở livestream cô ta đã thông báo trước, hơn nữa Lucy còn lén đăng ký một nick clone, gia nhập vào siêu thoại của fans Thời Nhiễm để gửi một tin nóng, nói là chị em tốt của Thời Nhiễm sắp đi thăm cửa hàng của cô, còn khả năng sẽ kéo được Thời Nhiễm tới cùng phát sóng trực tiếp một lát.
Thông báo này không thể nghi ngờ đã hấp dẫn được một ít người đến đây xem live stream, vì thế lúc Phương Diệu Diệu giới thiệu xong, lập tức có người tặng du thuyền nhỏ.
[Tặng streamer một du thuyền nhỏ, cảm ơn cô tới cổ động công việc làm ăn của vợ tôi.]
[Tặng streamer một bó hoa tươi, hy vọng hôm nay có thể nghe thấy giọng nói của vợ tôi.]
[Ha ha, vợ của tôi đâu? Mau cho tôi xem vợ của tôi!]
Lucy nhìn chằm chằm vào các bình luận trong livestream, lúc này cô ta đánh một hàng chữ trên di động, bảo Phương Diệu Diệu gọi món trước đã.
Phương Diệu Diệu nhìn thực đơn do Thời Nhiễm tự tay làm, hơi nhíu mày.
Tôm hùm đất xào cay, cá nướng cay rát, giò heo kho…
Mấy thứ này làm sao cô ta ăn được!
Toàn dầu mỡ.
Phương Diệu Diệu cố nén cảm giác khó chịu, gọi một phần tôm hùm đất xào tỏi băm nhuyễn.
Đang định đứng dậy đi đến bên cạnh Thời Nhiễm nói hai câu thuận tiện gọi món thì Tráng Tráng ở bàn bên cạnh nhíu mày.
Cậu bé nhìn hai cô gái trẻ trước mặt, lớn tiếng ồn ào: “Dì ơi, dì giẫm lên chân cháu rồi!”
Phương Diệu Diệu thiếu chút nữa không thở nổi, đồ con nít quỷ, gọi ai là dì chứ, gọi chị gái! Dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn phải thể hiện vẻ khiêm tốn: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chị không chú ý.”
Lucy ở bên cạnh sắp tức đến chết rồi, ai giẫm lên chân thằng béo đó chứ!
Chuyện này rõ ràng có thể tùy tiện nói hai câu rồi bỏ qua là được, nhưng có người một hai thích quấy cho nước đục!
Quả nhiên, dì Vương ngồi bên cạnh cũng mở miệng làm khó dễ: “Cháu trai ngoan, vừa rồi ai giẫm vào chân cháu?”