Vì vậy đến ngày hôm sau, đầu bếp Văn vừa vào làm, đã nhận được điện thoại từ hội đồng quản trị.
"Cái gì? Tôi không được nhận học trò? Không phải, chuyện tôi thu nhận học trò thì liên quan gì đến công ty?"
Hội đồng quản trị cho rằng đầu bếp Văn có thể nhận học trò, nhưng đối phương không được phép tiết lộ danh tính của đầu bếp Văn ra bên ngoài.
Vừa dứt câu, đầu bếp Văn lập tức nổi trận lôi đình.
Ông thu nhận học trò chỉ để chưng thôi sao?
Ông làm vậy là vì muốn truyền lại tay nghề của mình!
Nếu là như vậy thì dựa vào đâu cô không được nói cho mọi người biết mình là học trò của ông? Không thể tiết lộ ra bên ngoài nghĩa là sau này nhóc con kia đoạt được giải thưởng chỉ có thể nhắc tới mười mấy người thầy khác của cô thôi sao?
Điều đó có công bằng với ông không?
Hội đồng quản trị không ngờ đầu bếp Văn lại có thái độ từ chối dứt khoát như vậy.
Khi đầu bếp Văn bình tĩnh lại liền nghĩ ra gì đó, ông hỏi: "Là Triệu Đạc báo với các người có phải không?"
Hội đồng quản trị ở đầu dây bên kia không lên tiếng.
Đầu bếp Văn cười lạnh: "Được lắm, các người coi trọng cậu ta như vậy thì cứ để cậu ta đi theo các người đi, tôi không làm nữa."
Văn Thiêm Phúc tháo mũ đầu bếp rồi quay đầu rời đi.
Ông hiểu rất rõ, sở dĩ hội đồng quản trị nghe lời Triệu Đạc là vì những năm gần đây tinh lực của ông đã giảm, mỗi ngày chỉ có thể trông coi phòng bếp, còn học trò của mình thì dần dần gánh vác trách nhiệm, dĩ nhiên sẽ có tiếng nói đối với hội đồng quản trị hơn so với một lão già như ông.
Nói trắng ra, người ta chỉ nhìn đến danh tiếng, chứ chẳng phải là thật sự coi trọng ông.
Đầu bếp Văn rời khỏi Thiêm Phúc Viện, Triệu Đạc ở phía sau đuổi theo.
Hắn ta vội vàng giải thích với ông: "Thưa thầy, đúng là do con nói, nhưng thầy nghĩ xem, con nhỏ kia chẳng qua chỉ mới mở được một quán ăn nhỏ, cô ta có được bao nhiêu tố chất chứ, tại sao thầy nhất quyết phải làm lớn chuyện lên như vậy, nhận cô ta làm học trò thì có cái gì mà tốt chứ? Chẳng lẽ bọn con lại không bằng cô ta sao?"
Đầu bếp Văn nhìn đại đệ tử trước kia vô cùng coi trọng mình: "Con bé mở một quán ăn nhỏ thì đã sao, lúc trước cậu tốt nghiệp trung học rồi đi làm thợ mộc, khi đó cậu có tiền đồ sao? Con người không thể đi quá xa mà quên mất cội nguồn."
"Triệu Đạc, vẫn là câu nói kia, vì bản thân cậu không dành toàn tâm toàn ý vào việc nấu ăn. Có lẽ sau này cậu sẽ trở thành một đầu bếp giỏi, nhưng cậu vĩnh viễn sẽ không thể đạt được thành tựu gì, không thể trở thành một đầu bếp hàng đầu."
"Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu."
Đầu bếp Văn rời đi, Triệu Đạc ở sau lưng cắn chặt môi, hắn ta không thể hiểu được vì sao thầy lại không thể coi trọng hắn ta! ta Tại sao thầy không dạy cho hắn ta tất cả mọi thứ!
Hắn ta lúc nào cũng lắng nghe lời chỉ dẫn của thầy.
Một lúc sau, Triệu Đạc liền không để tâm về ông nữa.
Đầu bếp Văn rời đi, vị trí bếp trưởng của nhà ăn bị bỏ trống, hội đồng quản trị lập tức sai người sắp xếp để Triệu Đạc thay thế vị trí đó.
Triệu Đạc cuối cùng trở thành trụ cột của Thiêm Phúc Viện.
Triệu Đạc cực kỳ sung sướng nhưng mấy người còn lại trong lòng thấp thỏm không yên.
Thiêm Phúc Viện dùng danh tiếng Văn Thiêm Phúc, bây giờ Văn Thiêm Phúc đi rồi, Thiêm Phúc Viện liệu có thể trở về thời kỳ đỉnh cao như trước được hay không?
Sáng sớm ngày 27 tháng Chạp, Thời Nhiễm đã gặp lại sư phụ của mình.
Đầu bếp Văn mang theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn đến.
"Lại đây, thầy có vài món muốn dạy cho con, chúng ta phải tranh thủ thời gian này mà luyện tập cho thật tốt."
Thời Nhiễm khó hiểu: "Thầy ơi, thầy không bận việc ở bên kia sao?"
Thời Nhiễm biết Văn Thiêm Phúc bình thường rất bận rộn, không chỉ phải lo chuyện trong nhà hàng mà còn phải quản lý những học trò khác.
Đây cũng là lý do vì sao đầu bếp Văn quyết định năm sau tổ chức tiệc bái sư.
Đầu bếp Văn phẫn nộ: "Đừng nhắc tới chỗ đó! Thầy không làm nữa!"
Đầu bếp Văn tức giận rống to: "Không cần đợi tới năm sau, ngày mai liền trực tiếp tổ chức tiệc bái sư."
Ông sẽ dạy Thời Nhiễm cho thật tốt để cô giành được giải thưởng lớn, làm cho đám sói mắt trắng kia phải rửa mắt mà nhìn.