Mục lục
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Nhiễm lắc đầu, thật sự không phải, nhà cô ba đời không làm đầu bếp, cô chỉ nấu vì hứng thú thôi. Từ nhỏ cô đã tự mò mẫm xào rau nấu cơm rồi vào làm phục vụ cho nhà ăn ở trường cấp hai, cuối cùng đến năm cuối đại học cô đã trở thành một tín đồ ăn uống.

Tráng Tráng cũng được một phần gà xốt mè, cậu nhóc đang múa may cái muỗng nhỏ của cậu nhóc vui vẻ ăn, ăn được một nửa, đột nhiên cậu nhóc nhớ đến em trai cậu, cậu nhóc bê cái bát nhỏ ra sân trò chuyện cùng cây du.

Dì Vương định tóm cậu nhóc lại nhưng Thời Nhiễm lại xua tay không một chút để ý: “Không sao đâu dì, để nó đi đi.”

Kể từ khi Tráng Tráng nhận cây du kia làm em trai cùng cha khác mẹ, ngày nào cậu nhóc cũng tới an ủi và tưới nước cho nó. Thời Nhiễm cũng vui vẻ dỗ dành cậu nhóc, cô hứa sau này khi cây du có con sẽ cho cậu nhóc một cây non để nhóc nuôi dưỡng cháu trai thật tốt.

Đương nhiên Tráng Tráng rất cao hứng, ngày nào cậu nhóc cũng nhắc về chuyện này.

Dì Vương: “Mẹ nó nghe điện thoại xong còn tưởng là dì dụ nó muốn có em, còn gọi về giải thích với tôi có thêm đứa nữa thì trong nhà có thêm gánh nặng… Ôi, làm như tôi thích giục lắm vậy.”

“Đúng rồi Tiểu Nhiễm, dì đã hỏi giấy phép của con rồi. Dì chưa hỏi cụ thể nhưng con có thể sử dụng tứ hợp viện làm nơi kinh doanh, nhưng con phải sửa sang lại một chút, nhất là sửa phần bên trong tòa nhà và thực hiện tốt công tác phòng cháy chữa cháy.”

Thời Nhiễm lập tức vui vẻ, có thể sử dụng tứ hợp viện làm địa điểm kinh doanh, cô không cần phải đi thuê ở chỗ khác nữa.

Nếu chưa cần thuê chỗ khác thì cứ tiếp tục như này cũng được.

Về việc sửa nhà…

Sớm muộn gì cũng phải sửa, việc làm ăn của cô cũng ngày càng phát đạt, cùng lắm thì từ nay về sau cô nhận thêm mấy đơn hàng đặt cơm trưa nữa.

Vì sắp mở cửa kinh doanh nên cô có rất nhiều việc phải cân nhắc, cô nghĩ bước đầu tiên nên sửa tòa nhà chính hoặc là phía đông và phía tây tòa nhà.

Cô định cho thuê Đảo tọa phòng phía trước, phòng bếp có sẵn nên tạm thời không thay đổi, phòng cô đang ở có thể dọn sạch đồ đạc rồi kê bàn và ghế dài để trông giống như một quán ăn nhỏ. Cơm trưa cũng có thể chuyển từ giao hàng tận nơi sang đến ăn trực tiếp.

Nghe Thời Nhiễm nói như vậy, dì Vương cũng thấy hợp lý.

“Đảo Tọa phòng của con cũng khá lớn, lấy làm quán ăn nhỏ cũng không thành vấn đề, con chỉ cần ở chính phòng hoặc sương phòng là được rồi...”

Khó trách dì Vương lại do dự như vậy, Đảo Tọa phòng gần cổng, đối diện có đèn đường, nếu chuyển đến chính phòng hay sương phòng, theo ý Thời Nhiễm, cần phải có thời gian tu sửa. Ít nhiều cũng làm người ta hoảng sợ.

Dì Vương nghĩ ra một chiêu nhỏ cho Thời Nhiễm: “Con bắt một con chó nhỏ về nuôi đi, ngõ nhà chúng ta có rất nhiều chó. Nghe nói nhà Hoàng Lão Tam có con chó rất to, hình như nó cũng vừa đẻ con, con đi xin một con đi.”

Khuyên Thời Nhiễm thuê chỗ khác là chuyện không thể nên mấy ngày nay dì Vương đã hỏi giúp Thời Nhiễm, nếu cô thật sự muốn mở quán ăn thì Thời Nhiễm sống ở phía trước thật sự không ổn. Việc chữa cháy gặp rất nhiều khó khăn.

Thời Nhiễm cảm thấy cũng không tồi, trước đây cô cũng muốn nuôi một chú chó. Nhưng nuôi chó trong thành phố, chó nhỏ thì còn được chứ chó lớn thì hơi đáng thương.

Hàng ngày khi chủ đi làm, chú chó chỉ luẩn quẩn quanh ngôi nhà có hơn 100 mét vuông, dắt chó đi dạo cũng là chuyện vất vả.

Nhưng bây giờ thì khác!

Cô có sân mà!

Có con chó thôi mà, cô nuôi thêm mấy con cũng được!

Nghĩ đến mấy chú chó lông xù xù, Thời Nhiễm cảm thấy trái tim cô như tan ra rồi.

Cô nóng lòng hỏi: “Vậy dì dẫn con đi xem một chút được không? Nếu được thì hôm nay con sẽ mang một con về.”

Chó con đáng yêu nhất khi chúng còn nhỏ, chúng nó một thân toàn mỡ, nhõng nhẽo sủa rối rít làm tim ai cũng phải tan chảy.

Lúc Thời Nhiễm nhìn thấy đám chó con trong nhà Hoàng Lão Tam, hai mắt cô lập tức sáng lên.

Đáng yêu… Rất đáng yêu…

Hoàng Lão Tam cũng đến quán Thời Nhiễm ăn mì xào rồi, ông ấy vui vẻ giới thiệu với cô: “Ông nuôi nó ở nhà, ông đang định tìm cho nó một con chó đực, ai ngờ nó đã chạy ra ngoài… rồi sinh ra lứa này.”

Nhà Hoàng Lão Tam nuôi một chú chó bản địa, người ta nói chó bản địa khi lớn lên ngoại hình sẽ rất bốc lửa, nhưng nhà Hoàng Lão Tam nuôi con chó này rất tốt, con chó này nhìn sơ qua rất giống một con chó đất màu vàng thuần chủng với hai con mắt tròn xoe, dáng người cũng cân đối.

Mấy con chó con có lông không đẹp bằng chó mẹ, tổng cộng có ba con, màu sắc loang lổ.

Nhưng độ đáng yêu thì không gì sánh bằng nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK