Không một đầu bếp nào lại từ chối cơn mưa lời khen cả.
“2nXXXd: Cho món bì cuốn ngàn like, bì cuốn dai mềm, trong suốt, bì được cuốn vài vòng nhưng cũng có thể nhìn thấy rau củ bên trong, nhân rất nhiều và đầy đặn, mùi vị cay thơm được chia thành nhiều tầng, có thể nói là món ăn số một trong những món tôi đã từng ăn.”
“34XXXw: Chất lượng món ăn quá ổn, cho dù là món cá nấu dưa chua của hôm qua hay là đậu hũ hấp hành và bì cuốn hôm nay, tất cả đều rất ngon.”
“6wxxxB: Tôi đã khóc rất to đó, vừa bước vào đã thấy phần bì cuốn cuối cùng bị người ta mua mất… Cầu xin chủ quán làm thêm đi! Hãy nhìn đứa nhỏ xui xẻo sụt cân do mùa hè đi, gần đây tôi đã gầy đi rất nhiều rất nhiều rồi, nếu như vẫn không được ăn bì cuốn nữa thì tôi khóc cho các người xem thật đấy!”
“9wXXXK: Ai cũng khen món bì cuốn, thật sự không có ai khen món mì xào của quán giống tôi sao? Thịt xay đậm vị không có mỡ, mì xào khô ráo vừa phải, dầu ớt cũng thơm. Tôi đã lén để lại một ít dầu ớt, lúc sáng ăn bánh bao đã chấm vào ăn thử… Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi dầu ớt của quán mình có bán riêng không? Tôi muốn mua!”
“8QXXXj: Bọn trẻ rất thích ăn, bao bì và vệ sinh của quán tất cả đều rất tốt. Hy vọng có thể đảm bảo chất lượng cả về sau.”
…
Thời Nhiễm nghiêm túc đọc hết tất cả bình luận, sau đó hài lòng bỏ điện thoại xuống.
Tiếng của chị Linh từ ngoài vọng vào, mang theo sự ngạc nhiên: “Tiểu Nhiễm à, em mau qua đây xem đi.”
Thời Nhiễm ra ngoài, thấy Mục Phi và chị Linh đều đang vây quanh góc tường trong sân, đang khoa chân múa tay tìm thứ gì đó.
“Tiểu Nhiễm, mau lại đây! Em xem quả này là bí đỏ hay là mướp vậy?”
Nói những chuyện trồng rau như này thì cả ba người người đang đứng trong sân đây chưa ai làm qua việc nông cả.
Thời Nhiễm, Mục Phi thì tuổi còn nhỏ, cả hai lớn lên ở thành phố, nói ra thì những thứ trồng trọt này thì cũng chỉ đến trình độ trồng cây xương rồng và trầu bà tại nhà thôi. Mặc dù chị Linh lớn hơn nhưng cũng là một người thành phố chính gốc, từ nhỏ đã ở trong Tứ Cửu Thành không hay ra ngoài, đương nhiên cũng không tâm đắc gì với cuộc sống đồng rộng.
Thời Nhiễm vừa trồng bí đỏ vừa trồng mướp trong sân, hành lang đối diện còn trồng một giàn nho xanh như tấm màn sân khấu, trong sân có vài mét vuông dùng để trồng hành lá và tỏi, bên trên trồng khoai lang bằng phương pháp học từ trên mạng vài tháng trước.
Nay mấy tháng trôi qua, đám tỏi trong sân là biết phấn đấu nhất, hiện giờ hành hoa và tỏi mà quán ăn sử dụng có một nửa là từ “mảnh vườn nhỏ” này của Thời Nhiễm. Thời Nhiễm đã tự nếm thử, không biết là ảo giác đến từ đâu nhưng cứ cảm thấy số tỏi và hành của mình trồng như thể có mùi vị nồng đậm hơn so với bên ngoài bán. Cho dù là chỉ dùng tỏi xào với trứng một cách rất bình thường thôi nhưng mùi vị cũng ngon hơn trước rất nhiều.
Số khoai lang bên cạnh cũng rất phấn đấu, mọc rất nhanh, tháng trước đã bắt đầu cống hiến lá khoai lang tươi giòn để Thời Nhiễm dùng làm bột khoai. Bởi vì gần đây thời tiết nóng bức nên tạm ngừng kinh doanh bột khoai, có lẽ do không bị ngăn cản nên lá mọc vô cùng tươi tốt. Đôi khi có một số người hàng xóm thân thiết sẽ đến lấy một ít, Thời Nhiễm cũng vui vẻ cho người ta.
Có sự đối lập của mảnh vườn nhỏ những sợi dây leo trong sân cũng trở nên bình thường hẳn, chúng mãi không có động tĩnh gì cả, lá thì mọc rất sum suê tươi tốt nhưng lại không thấy kết trái.
Giàn nho thì còn có thể niệm tình tha thứ được, thường thì những năm đầu nho sẽ không kết trái, ít nhất cũng phải đợi đến hai ba năm sau mới nếm được mùi vị của nó. Thời Nhiễm cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Nhưng giàn bí đỏ và mướp thì mãi không thấy tăm hơi gì cả, khiến Thời Nhiễm nghi ngờ bản thân mình có phải cô không có tay nghề trồng trọt không.
Lúc này thì lại nghe nói cây leo trong sân kết trái, lập tức tinh thần Thời Nhiễm phấn chấn lên hẳn.
“Có lẽ là mướp thì phải, có nhiều quả đây lắm này… Ở đây cũng có!”
Giàn mướp như đọc hiểu suy nghĩ oán giận trong lòng Thời Nhiễm, lần kết trái này mọc nhiều đến mức khiến người ta kinh ngạc. Cành lá trên trường ẩn giấu rất nhiều quả tròn màu xanh.