Tối ngày nào cũng bán tôm hùm đất, bề bề và cá nướng. Cộng thêm bây giờ cơm trưa có thể bán hết trong vòng nửa tiếng và mấy thứ đồ tươi ngon như thạch, bún súp gà và cơm nếp đen nữa nên quán cơm nhỏ của Thời Nhiễm làm ăn nào chỉ là không tệ, phải gọi là vượt qua dự đoán của rất nhiều người mới đúng.
Thời Nhiễm tính sơ sơ ra một con số. Chỉ cần duy trì mức doanh thu như bây giờ thì đến tháng Tám là cô có thể trả hết nợ rồi.
Thời Nhiễm cảm thấy hơi u sầu. Cô không thích trì hoãn bất cứ chuyện gì.
Chị Linh thấy Thời Nhiễm cầm giấy bút tính toán một hồi rồi mặt ủ mày chau, tràn ngập phiền muộn và bối rối thì không nhịn được nói: “Tiểu Nhiễm, em có muốn suy nghĩ một chút xem năm nay còn ngày lễ nào nữa không?”
Ngày lễ là ngày kiếm tiền nhanh nhất. Trong những ngày qua, doanh số bán hàng cao nhất của quán ăn là vào ngày Tết Đoan ngọ.
Những vật như bánh ú ấy chẳng phải là làm từ chút gạo nếp và lá cây thôi à? Mặc dù bên trong còn có thêm mấy thứ như lòng đỏ trứng hay các loại thịt nhưng dù sao thì đó cũng là mấy nguyên liệu phụ thôi. Nguyên liệu chính vẫn là gạo nếp. Tính ra thì tiền lời một cái cũng không ít.
Mặc dù chị Linh không biết Thời Nhiễm có chỗ nào cần tiền gấp nhưng cô ấy vẫn bằng lòng nghĩ kế cho cô kiếm tiền.
Thời Nhiễm bỏ bút giấy xuống rồi thở dài đáp: “Khó khăn nằm ở chỗ này đấy ạ. Sau Tết Đoan ngọ thì ngày lễ gần nhất là Trung thu.”
Thật ra thì vẫn còn ngày Quốc tế Thiếu Nhi mồng một tháng sáu nữa nhưng chẳng phải năm nay Quốc tế Thiếu Nhi trùng với Tết Đoan ngọ sao? Thời gian đã qua nên Thời Nhiễm cũng không kịp làm gì cả.
Nhắc đến điều này là Thời Nhiễm lại cảm thấy hơi hối hận. Nếu biết được thì trước ngày Quốc tế Thiếu Nhi cô đã suy nghĩ xem có gì ăn ngon rồi.
Chị Linh và Thời Nhiễm nghĩ tới đây, cô trầm tư trong chốc lát rồi mới lên tiếng: “Tháng sáu à... còn có kỳ thi tuyển sinh vào đại học mà!”
Mắt Thời Nhiễm sáng bừng lên! Cũng tại đời trước cô đã tốt nghiệp rồi nên đời này không để ý tới chuyện đi học, khiến cô suýt nữa thì quên mất kỳ thi tuyển sinh đại học!
Đây là một chuyện lớn đấy.
Kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng sáu đã trôi qua. Vậy thì kết quả sẽ có vào khoảng tháng bảy.
Tiệc nhập học, tiệc cảm ơn thầy cô, gia đình tụ họp...
Tay trái của Thời Nhiễm siết chặt thành nắm đấm, nện một cái vào bàn tay phải, trên đầu lại “ting” một tiếng có ý tưởng mới.
“Vậy mình cứ làm mấy thứ như tiệc rượu là được rồi. Mình lập tiêu chuẩn xong rồi mấy ngày nay sẽ bắt đầu giới thiệu cho những vị khách cũ.”
Làm tiệc rượu rất cực khổ. Nếu là bình thường thì Thời Nhiễm sẽ không muốn sắp xếp lịch trình trong ngày dày đặc quá đâu.
Nhưng chẳng phải bây giờ đang có một món nợ lơ lửng ngay đỉnh đầu à?
Thời Nhiễm tính toán một chút, trong lòng lại trở nên hồi hộp.
Ít nhất thì một bữa tiệc cũng phải có hai bàn tiệc. Nhiều hơn thì có thể khoảng bốn năm bàn. Mà càng nhiều hơn nữa thì Thời Nhiễm không nhận nổi.
Đầu bếp trong nhà cũng chỉ có hai người là cô và Mục Phi. Nếu số bàn tiệc vượt quá con số bốn thì hai người sẽ khó mà xử lý được. Hơn nữa bây giờ cô chưa thể cung cấp sân mở tiệc nên phải tới nhà người khác làm. Về chuyện này cô còn phải nhượng lại một ít lợi nhuận mới được.
Nhưng dù là vậy thì Thời Nhiễm cũng cảm thấy rất có lời rồi!
Sau khi quyết định gần như xong xuôi các món ăn, Thời Nhiễm thiết kế một ít danh thiếp, phía trên ghi rõ các loại tiệc rượu mà mình nhận làm. Đặc biệt, ba chữ “Tiệc nhập học” còn được in đậm và bôi đen nữa.
Thời Nhiễm vui vẻ phát danh thiếp ra ngoài. Những vị khách cũ còn cam đoan sẽ kéo mối làm ăn cho cô.
“Năm nay con trai của em họ bên nhà cậu tôi bảo là thi vào đại học. Tôi sẽ đi hỏi thử xem đứa nhỏ thi thế nào rồi.”
“Năm nay cháu gái lớn của tôi cũng thi. Nghe nói bình thường thành tích của con bé cũng không tệ lắm, hẳn là không có vấn đề gì.”
“Tôi sẽ phát thiếp ở công ty cho...”
...
Nhưng điều khiến Thời Nhiễm bất ngờ nhất chính là người đầu tiên tới cửa đặt tiệc lại là người quen.