Cô còn ủy thác hết hộ khẩu và học tịch của mình cho luật sư, để đối phương giúp đỡ giải quyết, chưa được mấy ngày, hộ khẩu của Thời Nhiễm đã được tách ra độc lập, học tịch cũng đã được xử lý.
Kỳ nghỉ thứ mười một đã trôi qua, bởi vì có Trại Linh chỉ đạo, tiến độ sửa chữa nhanh hơn không ít, phòng chính và phòng phụ hai bên sườn trong cửa tiệm đều đã được sửa sang lại xong xuôi. Thời Nhiễm cũng dọn đến dãy nhà phía sau để ở. Dãy nhà phía sau nhiều phòng, vì thế Thời Nhiễm liền làm hàng xóm với Trại Linh.
Mấy gian phòng phía trước được Thời Nhiễm dùng bình phong lịch sự tao nhã ngăn lại, cách ra mấy gian phòng riêng, thành công từ chín gian phòng cách ra thành ba gian phòng riêng và chỗ cho mười cái bàn bình thường.
Sau khi mở rộng diện tích ra xong, Thời Nhiễm liền mở luôn cánh cửa thứ hai ra, ngược lại dãy nhà phía sau bị khóa lại bằng ổ khóa riêng biệt, để đề phòng khách khứa vào nhầm.
Trái cây mà Thời Nhiễm gieo trồng trong viện trông rất hoang dã, mấy gian phòng cũng mang nét cổ kính.
Người đầu tiên tới thăm là một nhóm khách hàng cũ.
Chu Mẫn và Tiểu Mễ hẹn nhau cùng tới nếm thức ăn tươi, vợ chồng Lục Phát cũng tới ủng hộ, cả gia đình dì Vương cũng tới...
Thời Nhiễm vốn cảm thấy bản thân sẽ không thể lo liệu được hết, nhưng không nghĩ tới thế mà còn rất thành thạo. Trại Linh cực kỳ biết điều mà nhận lấy công việc rửa chén rửa rau, nói đến, còn làm được rất ra dáng ra hình.
Đến thời tiết này rồi, chính là lúc nên ăn ngó sen.
Thời Nhiễm mua nửa xe ngó sen, hoa quế gạo nếp ngó sen, hầm canh ngó sen, ngó sen hầm xương sườn, mỗi một món đều làm cho người ta phải chảy nước dãi dài ba thước.
Trong đó món mà Trại Linh thích nhất chính là cánh gà ngó sen, róc xương cánh gà ra, rồi dùng những lát ngó sen làm xương, sau khi bỏ vào nồi kho tàu lên, vị ngọt thanh của ngó sen kết hợp với hương vị đậm đà của cánh gà, một miếng một cái, làm người ta không dừng lại được.
Mà cái làm Thời Nhiễm vừa ý nhất, thuộc về canh ngó sen.
Ngó sen được thái ra hầm với xương sườn, hầm đến khi canh dậy mùi thơm, trong cái tiết trời hơi se lạnh như vậy, làm cho người ta cảm nhận được một tia ấm áp.
Trại Linh ôm chén ăn canh, chị đại Lý của cửa tiệm lặng lẽ túm Thời Nhiễm sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Đây là bạn trai em à?”
Quá đáng tiếc, chị vốn còn đang muốn giới thiệu cho Thời Nhiễm nữa đó. Chỉ là Trại Linh đẹp, cũng không được xem là không xứng với Thời Nhiễm.
Thời Nhiễm mệt tâm, muốn giải thích nhưng hình như lại không thể nào giải thích được. Trại Linh kia có thể gọi là bạn trai hay sao? Đó là thú cưng mà!
Chị Lý còn buồn bực: “Nhưng mà gần đây hình như không thấy con mèo trắng em nuôi đâu cả nhỉ.”
Thời Nhiễm:...
“Ài, mùa đông mà, cũng có thể hiểu được ha, chắc chắn là làm ổ ở trong phòng, Quýt nhỏ nhà chị cũng thế...”
Nói một hồi, chị Lý huyễn miêu cuồng ma đã sắp triển lãm lại cho Thời Nhiễm một lần về con mèo yêu dấu của mình.
Còn về đề tài bạn trai kia, ài, Trại Linh cứ hở chút là lại dựa sát vào người Thời Nhiễm, này còn không phải là bạn trai?
Lúc này Trại Linh đang giằng co với Tiểu Nhị, hai người mắt chó đối mắt người, chẳng được bao lâu, Tiểu Nhị giống như là đã phát hiện ra đối phương rất thân quen, tiến lên ngửi ngửi một hồi lâu, rồi lập tức quẫy quẫy đuôi lên người Trại Linh. Trại Linh ghét bỏ ra mặt, vẫn luôn liều mạng đẩy cái mặt ngu ngốc của Tiểu Nhị sang bên cạnh. Một người một chó, nhìn giống như là đang chơi đùa.
Cả khuôn mặt chị Lý đều là vẻ “Chị đã nói rồi mà.”
Cứ như vậy qua nửa tháng, Thời Nhiễm vốn tưởng rằng Trại Linh vẫn sẽ tiếp tục duy trì cái hình dạng này, đột nhiên hôm nay có người tới cửa.
Người tới mặc thường phục, thật ra cũng không nhìn ra được cái gì. Nhưng mà vừa mở miệng, đối phương đã tự nói ra lai lịch.
“Xin chào thí chủ, tôi là trụ trì của chùa Thiên Linh ở gần đây.”