Dù sao thì cũng cách một cái màn hình nên sức hấp dẫn của món ăn cũng có hạn. Nhưng không thể không cảm thán rằng không khí nơi sạp hàng của Thời Nhiễm quá tốt. Quanh sạp nhỏ người đến người đi. Ánh nắng chiều từ chân trời đã tắt dần dưới sự xâm chiếm của bóng tối, bầu trời biến thành màu xám tro. Ánh trăng chưa sáng lắm, chỉ mới là một vầng trăng khuyết mờ mờ.
Sau lưng Trịnh Duyệt là cầu Kim Định. Thỉnh thoảng trên cầu lại có người tới lui.
Có người đi làm vừa tan tầm vẻ mặt mệt mỏi, có học sinh tiểu học mặc đồng phục đùa giỡn nhau, có ông già bà lão dắt tay nhau qua đường, cũng có người bán hàng rong khó nhọc đẩy chiếc xe đẩy nhỏ qua cầu...
Hơn nữa đầu cầu bên kia còn có một cây hoè cổ thụ khổng lồ. Hoa hoè vẫn chưa rụng hết nên còn nở rộ đầy cành.
Khung cảnh đầy âm thanh huyên náo này trông càng giống sinh hoạt thường ngày ở một con hẻm nhỏ hơn. Tiếng cười hi hi ha ha từ mọi nơi truyền tới.
Có lẽ ai cũng từng có một đoạn ký ức như vậy.
Rõ ràng là trời nam biển bắc, có những khác biệt riêng, nhưng bầu không khí như vậy lại luôn khiến người ta cảm thấy quen thuộc, sau đó không hề do dự chút nào mà liệt loại không khí này vào trong tài liệu "tuổi thơ".
Làn đạn bắt đầu tranh nhau nhắc tới những món ăn ngon thời thơ ấu của mình.
【Ở con đường cạnh nhà tôi có một gánh bán mì, nhất là mì cháy. Đậu phộng vỡ cộng thêm mầm rau vụn, lại trộn với mì sợi. Bản thân tôi có thể ăn nguyên một tô.】
【Dưới tầng nhà tôi có nhà bán mì sợi, loại mì sợi nhỏ ấy. Trước kia mẹ tôi không cho tôi ăn, bảo là trong đó có nhựa, nhưng tôi vẫn rất thích ăn. Phía trên rải một lớp rau hẹ cắt khúc cùng hai muỗng dầu hành, khỏi cần nói cũng biết thơm nhường nào.】
【Quê tui có mì thịt dê này. Phía trên là một tầng váng mỡ, thịt dê có cả gân, ăn ngon không chịu được.】
【Bánh kẹp thịt thăn bên lề đường...】
【Bánh crepe ở cửa trường học...】
【Móng heo kho ở chợ đêm...】
...
Thức ăn là vô lý vậy đó. Con người một khi đã trưởng thành sẽ rất dễ quên đi rất nhiều thứ, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhớ rõ mùi vị đã từng được ăn. Nghĩ đến là lại nhớ, thế nhưng đã định trước là sẽ không được ăn lại nữa. Mùi vị đó ở lại trong trí nhớ, từ từ trở thành một kiểu gọi là mùi quê hương.
Việc buôn bán cơm chiên, miến xào và bánh rán cũng không quá nổi tiếng. Nghĩ cũng biết, nếu một nhà nào đó nổi tiếng trên mạng mà cho ra lò một món ăn mới thì người nghe tiếng tăm mà tới tất nhiên sẽ cực kỳ nhiều.
Nhưng với loại ẩm thực lề đường như cơm chiên, miến xào và bánh rán thì sẽ rất ít người bằng lòng bỏ nhiều thời gian và công sức để chạy một quãng đường dài.
Chỉ là nhà làm thôi mà, có ngon hơn cũng hơn được bao nhiêu chứ?
Mà Thời Nhiễm cũng rất thích trạng thái như này.
Ngày nào Trại Linh cũng theo cô ra quầy. Nhưng anh cũng hiểu được mình là một con mèo lông dài nên không hề chạy tới cạnh nồi và bếp của Thời Nhiễm. Phần lớn thời gian anh đều nằm sấp trên con sư tử nhỏ bằng đá ở cửa, cuộn hai chân trước lại nhìn dòng người.
Dù sao thì trạch linh cũng sinh ra từ căn nhà. Gần đây Thời Nhiễm sửa sang lại nhà cửa. Mặc dù chưa sửa sang hết toàn bộ chỗ đổ nát nhưng dù sao cũng ra hình ra dạng như trước rồi.
Đúng thời điểm này Trại Linh mới ý thức được một vài vấn đề
Hình như anh đã quên rất nhiều thứ rồi thì phải.
Số tuổi thì nhớ mang máng là hơn một trăm, nhưng cụ thể là bao nhiêu? Mặc dù nhà đã đổ nát nhưng hình như anh cũng không có ấn tượng gì về người chủ trước của căn nhà. Còn đại ca mà anh chạy theo lăn lộn mấy năm kia nữa. Đại ca cũng lười biếng, ngày ngày chỉ lăn qua lộn lại mỗi ăn với uống, nhưng nhất quyết ngậm miệng không hề đề cập đến việc cả hai gặp nhau kiểu gì.
Dưới cái mặt mèo cao ngạo và lạnh lùng của Trại Linh là đầy sự hốt hoảng.
Chuyện quá khứ thì quên mất, năng lực thì chưa khôi phục toàn bộ. Bây giờ anh còn có thể rửa chén để thể hiện sự tồn tại của mình một chút chứ lỡ sau này Thời Nhiễm tìm người tới rửa chén thì sao đây?
Vô tích sự bị đuổi đi!
Vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc thất nghiệp sao?
Trại Linh bị cuốn vào guồng xoáy mà nhân sinh của một người thường gặp phải - phát triển sự nghiệp và nguy cơ thất nghiệp.
Tiểu Nhị vô tư vọt qua bậc cửa, cái lưỡi thè ra ngoài, liên tục nhảy lên nhảy xuống tỏ vẻ dễ thương với con người. Nó lập tức nhận được một đống ánh mắt tỏa sáng của các chị gái.
Trại Linh lật người một cái, cảm thấy rất khinh thường hành vi này của con chó nhỏ. Gặp ai cũng vẫy đuôi, có chút giới hạn nào nữa không vậy?
Chỉ là rất dễ nhận thấy rằng việc cố gắng tỏ vẻ dễ thương của Tiểu Nhị không hề uổng công. Chỉ trong chốc lát đã có người bẻ một miếng bánh rán từ bát của mình ra bỏ vào hộp dùng một lần cho nó rồi.
Tiểu Nhị vùi hết cả cái mặt chó vào hộp, ăn ngấu nghiến.