Mặc dù bây giờ khó có chuyện gì có thể khiến cô kinh ngạc nhưng giọng điệu này, thái độ này của đối phương...
Nó cũng rất mèo.
"Trại Linh?"
Trại Linh dường như còn chưa điều chỉnh tâm trạng của mình xong, còn tưởng rằng mình đang nằm trong lòng Thời Nhiễm, khi nghe thấy tên của mình thì dán lên người Thời Nhiễm: "Sao?"
Thời Nhiễm lùi về phía sau một bước tránh ra: "Cậu cậu cậu cậu... cậu đừng dựa sát lại đây!"
Tuy lúc làm mèo con lúc nào cũng dựa vào người nhưng bây giờ một người trưởng thành sống sờ sờ xuất hiện trước mặt như vậy, Thời Nhiễm nghĩ về những ngày đêm mình hít mèo...
A thật là xấu hổ!
Những sinh vật không phải con người như các người không cảm thấy xấu hổ sao?
Trại Linh dùng hành động chứng minh hắn quả thực không cảm thấy như vậy.
Anh lắc lắc đầu, phô bày thân thể của mình: "Thế nào? Tôi không mập chứ?"
Thời Nhiễm cạn lời nhìn anh, anh quan tâm việc nói mình mập nhiều đến chừng nào chứ!
"Không mập! Đừng hỏi nữa! Biến trở lại nhanh lên đi!"
Trả mèo của tôi lại cho tôi mau!
Trại Linh rất kiêu ngạo: "Không!"
Anh vừa mới phát hiện làm người tốt hơn nhiều so với làm mèo. Lúc làm mèo luôn khó tránh khỏi bị Thời Nhiễm đẩy qua đẩy lại, có đôi khi mình muốn cô ôm, cô lại còn ghét bỏ, nói nóng muốn chết nên không muốn ôm.
Bây giờ biến thành hình người cũng rất tốt, mình có thể ôm ngược lại Thời Nhiễm.
Anh cũng sẽ không ghét bỏ ôm người quá nóng đâu.
Thời Nhiễm kịp thời ngăn ý tưởng nguy hiểm của Trại Linh lại: "Không được dựa sát lại đây!"
Vốn dĩ có thể an ủi mình đây là một con mèo con, nhưng bây giờ đối phương có một đôi mắt sâu thẳm, trong con ngươi màu đen còn mang theo một chút màu xanh nhạt, sao cô có thể tự nhủ với mình rằng đây chính là con mèo của mình chứ?
Trại Linh hơi tủi thân: "A."
Nhưng thân thể anh lại rất nghe lời.
Thời Nhiễm đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nghiêm túc nói rõ ràng một, hai, ba nhược điểm khi làm người và một, hai, ba ưu điểm khi làm mèo cho anh.
Trại Linh mất kiên nhẫn cử động tai: "Nhưng tôi... không thể biến trở lại!"
Sau khi bị Thời Nhiễm chê mập, trong cơn tức giận, anh đã chạy ra ngoài, sau khi chạy ra ngoài thì đến chùa Thiên Linh, đây cũng là địa điểm thường trú gần nhất của anh, không bao lâu sau anh phát hiện toàn thân mình nóng lên, ngay sau đó thì biến thành người.
Trại Linh rất vô tội: "Tôi không thể biến trở lại."
Anh cảm thấy như vậy cũng tốt, sau khi thành người, anh có thể nhìn xa và đi nhanh hơn, mặc dù không thể leo cao trèo thấp nhưng tầm nhìn lại bỗng chốc được mở rộng.
Thời Nhiễm không bao giờ ngờ tới cô đã mất con mèo của mình chỉ vì phàn nàn về việc nó mập.
"Vậy thì cậu ngoan chút đi, đừng chạy lung tung, cũng đừng cọ lên người của người khác. Cậu có biết loại người như cậu nếu bị phát hiện sẽ như thế nào không?"
Vẻ mặt Trại Linh coi thường: "Như thế nào?"
Thời Nhiễm: "Sẽ bị nhốt lại không cho ăn cơm!"
Trại Linh cũng không sợ bị người bắt, người có thể bắt được anh quá ít, nhưng không cho anh ăn thì sẽ rất nghiêm trọng! Như vậy chẳng phải anh sẽ không được ăn những món ngon mình thích hay sao?
"... Tôi đói rồi."
Không nhắc tới ăn thì không sao nhưng vừa nhắc đến, anh mới nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ bữa trưa.
Thời Nhiễm cam chịu số phận của mình đưa anh về, như người xưa có câu, một khi đã nuôi thú cưng thì phải nuôi nó cả đời, không thể vứt bỏ.
Mặc dù thú cưng cao 1m8 có hơi đáng sợ, nhưng là một người chủ tốt thì không thể bỏ rơi nó.
"Đây, đồ ăn cho bữa trưa."
Trại Linh không ngại việc mình có hơi mát mẻ, ăn vô cùng ngon miếng. Anh có ngoại hình ưu tú, đôi mắt lại càng đẹp hơn, mang theo chút lạnh lùng, ngũ quan cũng sắc nét nhưng động tác lại mang theo sự lười biếng...
Thời Nhiễm lén nhìn Trại Linh, ôm ngực muốn ói ra máu.
Anh thực sự rất Trại Linh, rất mèo, không khác mấy với hình tượng ban đầu của anh.