Tất nhiên là mỗi cách muối dưa khác nhau thì cần có các loại rau cải khác nhau.
Thời Nhiễm đóng kín miệng vại lại, nghĩ thầm chưa tới nửa tháng nữa là mình sẽ được ăn thịt xào dưa chua này, cá nấu dưa chua này, bánh nướng nhân thịt heo hầm cải khô ngâm chua này...
Cuộc sống luôn có hy vọng như vậy đấy!
Thời Nhiễm cảm thấy từ khi mình bắt đầu nấu ăn, thời gian suy tính không còn vội vàng như trước nữa. Thức ăn ngon và thời gian luôn bổ trợ cho nhau, có một số việc có vội cũng không được.
Sau khi xử lý xong rau cải thì vẫn còn thời gian buổi chiều.
Hôm trước căn phòng phía Tây đã được sửa xong rồi nên Thời Nhiễm đã dọn vào đó ở. Còn cổng trong và Đảo Tọa Phòng thì còn cần thêm một hai tuần nữa.
Theo tính toán của Thời Nhiễm thì đến khi sửa sang xong cũng vừa lúc sắp tới ngày Quốc tế Lao động mồng một tháng năm.
Cả tháng tư này không thu được tiền lời từ bữa trưa nên mặc dù có khoản tiền làm tiệc rượu bù vào nhưng dù sao doanh thu cũng không bằng tháng trước.
Hơn nữa mì hầm nồi sắt cũng đã ra mắt được một khoảng thời gian rồi. Vì gần đây quán Thời Nhiễm không nhận cung cấp bữa trưa nên Chu Mẫn, Tiểu Mễ và mọi người trong phòng làm việc của đầu ổ gà đã có một thói quen là tối tối qua đây gọi hai phần mì hầm nồi sắt. Một phần ăn luôn buổi tối, còn một phần thì để dành để trưa ngày mai đưa đến phòng làm việc hâm nóng lại rồi ăn.
Thời Nhiễm nhìn bọn họ ăn đi ăn lại ba loại mì hầm, cảm thấy món ăn có ngon đến mấy cũng sẽ phát ngán mất!
Cô phải cân nhắc việc đổi mới đồ ăn mới được.
Thời Nhiễm suy nghĩ một hồi rồi quyết định...
Đổi thành cơm chiên, miến xào và bánh rán!
Muốn đáp ứng số lượng nhiều và chất lượng tốt thì giá cả phải phải chăng.
Mỗi loại trong cơm chiên, miến xào và bánh rán chắc chắn đều là những món nổi bật.
Thời Nhiễm đã từng làm mì xào rồi nhưng lần này cô không định đưa món này vào kế hoạch. Nguyên nhân là vì làm sợi mì cho món mì xào quá phiền phức!
Thời Nhiễm cực kỳ kén chọn, không thích sợi mì do máy làm bên ngoài. Cô thấy nó không ngon như sợi mì làm thủ công. Nhưng khối lượng công việc làm sợi mì mỗi ngày thật sự là quá lớn. Thời Nhiễm cảm thấy rất khó để đáp ứng được.
Còn cơm chiên, bánh rán và miến xào thì không giống vậy. Nguyên liệu chính để làm ba món này không cần phân chia nhỏ, cũng không cần nhồi mì, chuẩn bị cực kỳ thoải mái.
Cơm thì dễ bàn. Thời Nhiễm đã mua luôn một cái nồi cơm điện to đùng rồi. Mỗi ngày cứ buổi sáng là cô lại bỏ cơm ra ngoài cho nguội, vừa lúc kịp buổi tối chế biến.
Bánh rán thì dùng sợi bánh. Chỉ cần nướng bánh vào buổi chiều rồi dùng dao cắt thành sợi bánh là được rồi.
Khó nhất là miến. Thời Nhiễm không thể ngày nào cũng làm bún tươi được. Nhưng mua bún bên ngoài thì lại luôn cùng một vị.
Thời Nhiễm bèn tìm kiếm một vòng, cuối cùng tìm được một nhà làm bún thủ công ở ngoại ô. Sau khi bàn bạc giá tiền với đối phương xong, mỗi người lúc bọn họ vào thành phố cung cấp bún cho các nhà hàng lớn sẽ tiện đường đưa tới cho Thời Nhiễm mấy chục cân luôn.
Sau khi chuẩn bị công việc xong xuôi, ngay tối hôm đó Thời Nhiễm đã đổi món luôn.
Cơm chiên có thể chọn cơm chiên thập cẩm và cơm chiên dứa.
Miến xào có thể chọn miến xào trứng gà và miến xào thịt bò.
Còn bánh rán sợi thì chỉ có một loại.
Giá cả của mỗi loại cũng khác nhau. Bánh rán sợi là rẻ nhất, mười lăm đồng một phần. Miến xào thịt bò là đắt nhất, hai mươi lăm đồng một phần.
Lúc Thời Nhiễm bày sạp nhỏ ra thì vị khách đầu tiên tới ủng hộ là Tráng Tráng và dì Vương.
Trong khoảng thời gian Thời Nhiễm không nấu bữa trưa này, nếu nói ai là người không vui nhất thì tất nhiên đó là Tráng Tráng.
Cậu nhóc vốn là người thích ăn cơm, bây giờ lại đột nhiên bị hạn chế không ăn được, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu uất ức.
Vốn dĩ Thời Nhiễm định mở cửa sau cho cậu nhóc vì dù sao thì dì Vương cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, mà Tráng Tráng cũng còn là con nít. Mỗi ngày cô chỉ cần làm thêm một phần cơm lúc nấu bữa trưa là được rồi, cũng không mất công mất sức gì.
Nhưng dì Vương lại ngăn cản cô. Dì Vương có quan điểm riêng về việc nuôi dạy trẻ nhỏ.
"Không cần đâu, vừa lúc để dì nhìn thẳng vào vấn đề của thằng bé. Trước kia thằng bé luôn được nuông chiều, cái gì cũng muốn làm theo ý mình. Dì nói con ấy chứ dù con có mở quán ăn thì chẳng lẽ sau này không có những lúc có chuyện riêng phải đóng cửa à? Vậy đến lúc đó thằng bé sẽ chuẩn bị một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ hay là ngậm miệng không chịu ăn cái gì khác đây?"
Dì Vương cảm thấy mấy năm nay cháu trai mình được nuông chiều quá rồi. Cậu nhóc muốn cái gì cũng phải có được ngay lập tức. Một khi đã muốn ăn cái gì hay không muốn ăn cái gì là dù ai nói cũng không chịu nghe.
Vậy sau này thì sao?