Thức ăn vừa lên, tất cả mọi người đều tự tìm chỗ ngồi xuống, mẹ Trịnh Duyệt nổi giận đùng đùng nhìn Trịnh Duyệt.
Da đầu Trịnh Duyệt tê dại, vội vàng tránh đi: “Con đến bàn trẻ con!”
Có ba chiếc bàn lớn, bên cạnh có một chiếc bàn đặt mấy cái ghế nhỏ, mặt bàn cũng tương đối thấp, ngồi ở đây hầu như đều là mấy đứa nhỏ của các gia đình, đứa nhỏ nhất ba bốn tuổi, đứa lớn nhất cũng mới mười bảy mười tám.
Trịnh Duyệt vừa đi qua, lập tức trở thành người lớn nhất.
Một người chị dâu không biết tại sao lại quay lại đặt đứa bốn tuổi bên cạnh Trịnh Duyệt: “Duyệt Duyệt, giúp chị dâu trông chừng Đậu Đậu, đừng để nó ăn quá cay.”
Nói xong liền vui vẻ xoay người, dáng vẻ thoải mái như vừa trút bỏ được gánh nặng.
Trịnh Duyệt:...
Đừng hỏi, hỏi là hối hận.
Được lên món trước chính là món nguội, cánh vịt quý phi, cà chua óc chó, tôm hùm đất kho cay, ngó sen trộn dưa chuột.
Trịnh Duyệt nhìn bề ngoài liền có chút hăng hái, cô ta trời sinh đã có một thính giác tốt, mùi của món nguội mang lên không nặng, nhưng vẫn có thể ngửi được một chút hương thơm tươi ngon của từng phần trong đó, hơn nữa cách trang trí này, Trịnh Duyệt vừa nhìn đã biết tay nghề của đối phương chắc chắn không tệ.
Cánh vịt quý phi ghép thành một cái cánh, bên cạnh đặt một đóa hoa được chạm khắc từ củ cải trắng, vừa nhìn đã biết kỹ thuật dao vô cùng tinh xảo.
Cách sắp xếp cà chua óc chó hơi giống phong cách bánh ngọt, dưới đáy đĩa được phết một ít sản phẩm từ sữa trắng, mặt còn lại để màu trắng, trông rất đẹp mắt.
Trên đĩa tôm hùm đất kho cay có để một ít hạt ớt, trong đĩa hai chiếc đuôi được xếp thành hình kim tự tháp, nước sốt được đổ từ trên xuống dưới.
Ngó sen trộn dưa chuột được bày thành một trận Thái Cực, Trịnh Duyệt nhìn một vòng cũng không nhìn ra ngó sen ở nơi nào, dưa ở nơi nào.
Sau món nguội, món nóng sẽ phải đợi một lúc, khoảng thời gian này là dành cho chủ nhà nói vài lời.
Lưu Bình rót đầy rượu cho mọi người, bà cụ Lưu lại khoát tay: “Không nói nữa, đồ ăn mang lên bàn thì ăn trước! Ăn no rồi nói sau!”
Nói xong liền dẫn đầu, chĩa đôi đũa chuẩn xác về phía tôm hùm đất kho cay.
Bà cụ đã nói như vậy, những người khác đương nhiên cũng động đũa theo.
Vừa ăn, lập tức có người kêu lên thành tiếng.
“Cánh vịt này! Thật tuyệt! Vị ngọt của rượu vang và vị mặn không hề xung đột lẫn nhau!”
“Bên trong cà chua bi còn có cái gì! Ôi trời ơi, ăn thật ngon!”
“Ngó sen này… Mọi người mau nếm thử đi!”
…
Trịnh Duyệt gắp một ngó sen bỏ vào miệng, trong nháy mắt, vị chua xông thẳng vào sau gáy.
Sau khi đặt món xong, Thời Nhiễm lại cải tiến món ăn, ngó sen ở trước mắt bày thành Thái Cực đồ, bên này ngâm trong giấm chua và nước tương, ngó sen trắng nõn ở trong đó được nhuộm giấm chua, lộ ra một màu nâu nhàn nhạt. Bên kia là dùng giấm trắng, cho nên còn giữ lại màu sắc ban đầu.
Thời Nhiễm đậy kín ngó sen trong bình ba ngày, khi vừa mở bình mùi chua đã hết sức mê người.
Trịnh Duyệt cảm thấy sau khi ăn hai đũa ngó sen vị giác của chính mình đã được kích thích, cánh vịt và tôm hùm đất cũng có hương vị riêng, tuyệt nhất chính là cà chua bi, vốn tưởng rằng là trái cây bình thường thì không có gì lạ, ăn vào lại có cảm giác như kẹo hồ lô.
Món ăn này được bọn nhỏ vô cùng yêu thích, Trịnh Duyệt nhanh tay cũng chỉ cướp được một cái, bạn nhỏ Đậu Đậu bốn tuổi ngồi bên cạnh mỗi tay một cái, gặm đến mặt mũi đều là bã đường và nước.
Trịnh Duyệt nhìn cái đĩa trống trơn, trong lòng cảm thấy như thiếu đi thứ gì đó. Chỉ có thể an ủi chính mình, còn có nhiều thứ ở phía sau.
Đợi đến khi bốn món nguội ở trên bàn đều được dọn sạch, Lưu Doanh mới tìm được cơ hội nói chuyện.
“Anh rể… tìm được đầu bếp không tồi…”
Lưu Doanh cảm thấy có phải vị giác của mình xảy ra vấn đề hay không, cánh vịt quý phi vừa rồi, hình như còn ngon hơn cánh gà ngũ vị ở Thiêm Phúc Viện mấy hôm trước.
Một chút vui vẻ vừa nãy đã bay đi đâu không thấy, lúc này trong lòng bà ta đang nghĩ chẳng lẽ là chị cả không phục, cố tình mời đầu bếp từ đâu tới để vả mặt bà ta…
Đang muốn nói thêm vài câu chua ngoa, sắc mặt của bà cụ Lưu vô cùng hòa nhã nhìn con rể lớn.
Con rể lớn Hoàng Lão Tam: “…Con đi giục món nóng lên!”
Thời Nhiễm ở trong phòng bếp bận rộn nửa ngày, Hoàng Lão Tam thúc giục dọn món lên cô còn có chút buồn bực, không phải vừa mới dọn bốn món nguội lên sao?
Nhanh như vậy đã hết?