Cứ tưởng mấy ngày nữa đồn công an mới tìm được người, hai vợ chồng còn nói nếu không thì một người về trước, một người ở đây được rồi. Dù sao bây giờ đang là kỳ nghỉ Quốc Khánh ở thành phố B nên một ngày ở trong khách sạn cũng tốt rất nhiều tiền.
Kết quả là tối hôm đó bọn họ nhận được một cuộc gọi, công an nói rõ, người cần tìm ở ngay chỗ này nhưng họ không gọi được và không có ý kiến của người đó thì họ không thể nói người đó đang ở đâu được. Sau khi cân nhắc bọn họ là người thân, lo lắng cho sự an toàn của cháu gái nên người trong đồn công an quyết định gọi báo bình an cho hai vợ chồng họ.
Thời Hướng Đông đen mặt, cứ tưởng báo công an thì sẽ tìm được Thời Nhiễm, ai ngờ công an lại xử lý như vậy, chỉ cần xác nhận an toàn là được, muốn gặp người kia thì cũng phải có sự đồng ý của đối phương. Nếu bọn họ không muốn đi, cứ đưa địa chỉ đây, chẳng kẽ hai vợ chồng còn trách mấy người công an à?
Quách Mai tức giận ném chăn của khách sạn xuống đất, bà biết ngay mà! Rõ ràng con nhỏ đó cố ý!
Có chỗ đứng ở thành phố B thì lập tức cắt đứt liên lạc!
Là bà ta mù quáng nuôi nấng nó mười tám năm nay!
Lúc hai vợ chồng đang ở ngõ cụt thì bước ngoặt đã tới.
Mấy ngày nay Thời Kiệt mặc kệ cha mẹ đi khắp nơi tìm người dưới ánh mặt trời, cậu ta bận rộn đi thăm quan các danh lam thắng cảnh để tìm đồ ăn và check in để khoe lên vòng bạn bè.
Sau một hồi, vòng bạn bè của cậu ta sôi nổi hơn hẳn, một ngày cậu ta có thể đăng hơn hai mươi bài viết.
Sau đó, một người bạn của cậu ta đã để lại bình luận.
“Lần này đến thành phố B, nhất định anh Kiệt phải tới quán ăn tứ hợp viện nổi tiếng trên mạng kia. Nghe nói đó là quán ăn thần bí nhất thành phố B. Bà chủ đẹp lắm, có thể sánh với mấy minh tinh lớn luôn kìa.”
Thời Kiệt trả lời: “Thật sao?”
“Thật mà! Cô ấy đẹp lắm! Nghe nói tay nghề của cô ấy cũng khá tốt.”
Thời Kiệt vào nhắn tin riêng với người này: “Nào nào, anh sẽ đến nhà hàng này giúp cậu, mau gửi địa chỉ cho anh.”
Đối phương không chỉ gửi địa chỉ mà còn gửi thêm một đoạn video: “Thế nào? Quá đẹp luôn!”
Thời Kiệt xem một chút, đây không phải là Thời Nhiễm à?
Không phải con nhỏ đó là người nổi tiếng trên mạng à? Sao lại đi nấu ăn thế này?
Thời Kiệt không hiểu: “Có phải cậu gửi nhầm không? Đây là em gái tôi mà.”
Người bên kia tưởng cậu ta nói đùa, bèn dùng giọng điệu trêu chọc nhắn lại: “Quan hệ tốt đấy, anh rể giới thiệu cho em đi, em gái anh là bà chủ của quán ăn tứ hợp viện nổi tiếng trên mạng đấy!”
Thời Kiệt sững sờ, tứ hợp viện? Quán ăn nhỏ? Quán ăn nổi tiếng trên mạng? Bà chủ?
Đây là đâu!
Thời Kiệt nói tin này cho cha mẹ cậu ta, Quách Mai và Thời Hướng Đông đều cảm thấy khó hiểu.
“Con nhóc này là Thời Nhiễm hả?”
Tại sao Thời Nhiễm lại có tứ hợp viện? Tay nghề của nó đến từ đâu? Sao nó có thể là người trong video chứ?
Thời Hướng Đông cũng ngây người, ông ta muốn tìm cháu gái để “hút máu”, làm sao ông ta có thể tưởng tượng được cháu gái ông đột nhiên trở nên như thế này?
Sau một hồi sửng sốt, não Quách Mai như được khai thông: “Chẳng lẽ… Nó qua lại với mấy người già giàu? Cái tứ hợp viện này của người khác cho nó?”
Quách Mai không tin Thời Nhiễm có tài sản lớn như vậy ngoại trừ được người đàn ông khác cho: “Chắc chắn rồi! Có lẽ đây là cửa hàng của người đàn ông nào đấy, anh ta yêu cầu nó đứng chụp hình trong nhà hàng rồi nói là của nó! Tất cả trong video là giả, tất cả là do bên đó nâng đỡ nó.”
Quách Mai đã thành công tạo ra cho mình một chuỗi manh mối.
“Các người xem cái viện này đi, lớn như thế, nhất định là của người rất giàu… Nhất định là Thời Nhiễm đã bám được quý nhân rồi!”