Đỗ Tử Minh, Đỗ Khả Tâm, tất cả họ hàng: “…”
Có phải hai mẹ con cô ta bị điên không! Mở bản đồ pháo gì nữa đây!
“Em còn nhỏ, ngắm nhìn thế giới quá ít, không biết trời cao đất rộng ở nước ngoài. Nước chúng ta quá nhiều tệ nạn, chỉ có ở nước ngoài chúng ta mới có thể phát huy được những gì đã học. Khả Tâm, chị thấy em nên chấp nhận offer của trường đại học này đi. Giờ có thể em thấy chị nói không đúng nhưng thời gian sẽ cho câu trả lời.”
Đỗ Khả Tâm: “…”
Lúc trước sao cô ấy không phát hiện bà chị họ của mình điên khùng như vậy chứ!
Nếu nói câu của mẹ Đỗ Mỹ Như lúc nãy khiến người ta không hiểu nổi, thì ngôn luận “ánh trăng nước ngoài tròn hơn” của Đỗ Mỹ Như càng đốt lên lửa giận của mọi người.
Giả đò làm sói đuôi lớn gì hả!
Cha mẹ cô ta không ra khỏi nước, cô ta cũng chỉ du học ở nước ngoài hai năm mà thôi. Sao làm như cô ta là một ABC sinh sống ở nước ngoài rất nhiều năm rồi vậy? Há miệng ngậm miệng đều là thất vọng với nước mình.
Thật sự thất vọng đến thế, cha mẹ cô ta cũng xuất ngoại theo cô ta đi!
Bưng chén cơm nước mình còn phải đạp chân trên đất nước mình, có biết xấu hổ không cơ chứ!
Đỗ Tử Minh lạnh mặt muốn mời mẹ con chị dâu ra ngoài, mười năm nay ông ấy bắt đầu kinh doanh, tiếp xúc cũng không ít người. Nhưng thế nào ông ấy cũng không ngờ, thì ra chị dâu nhà mình lại là người như vậy.
Đỗ Khả Tâm cản Đỗ Tử Minh lại, hắng giọng, trịnh trọng nói với chị họ của mình: “Chị họ, thời gian thật sự sẽ cho câu trả lời.”
“Vậy thì mời chị cứ chờ mà xem.”
“Là thẻ xanh của chị có thể dẫn đường cho chị, hay là em sẽ cưỡi lên đông phong của thời đại.”
…
Sau khi hai mẹ con Đỗ Mỹ Như rời đi, họ hàng sau lưng hiểu rõ trong lòng.
Sự thiển cận và cao ngạo của mẹ con Đỗ Mỹ Như khiến người ta không nhịn được mà dò xét tầm nhìn và tri thức của gia đình này. Có thể thấy rằng, trong một khoảng thời gian rất lâu trong tương lai, họ hàng hai bên sẽ không có ai chủ động đến gần nhà họ.
Mấy người họ hàng này xách lỗ tai con mình lên, lải nhải dặn dò đối phương, bảo họ tiếp xúc với Đỗ Khả Tâm nhiều hơn.
Chuyện khác không nói, tính tình nhóc con này thật sự rất vững vàng.
Nói có sách mách có chứng, cô ấy cũng sẽ không vì lời nói quá đáng của người khác mà mất khống chế.
Lại nhìn Đỗ Tử Minh, trong lòng không nhịn được lòng đố kỵ.
Con cái nhà người ta sao có thể ưu tú đến vậy!
…
Kết thúc bữa tiệc mừng đại học, Thời Nhiễm có được thu nhập nhiều nhất trong tháng này.
Ba mươi ngàn đồng!
Cái giá này có thể nói đã tạo nên cái giá cao nhất từ lúc Thời Nhiễm nhận đơn.
Vì nhà họ Đỗ không thiếu tiền nên tiêu chuẩn đặt suất ăn được tính riêng. Giá một bàn mười ngàn đồng, khiến Thời Nhiễm đếm tiền tới nỗi cực kỳ vui vẻ.
Trừ tiền đặt đơn, Đỗ Tử Minh còn gửi cho Thời Nhiễm một bao lì xì chứa 1888 đồng.
Thời Nhiễm đắc chí nhận lấy.
Đỗ Tử Minh đưa danh thiếp của mình qua: “Bà chủ nhỏ, sau này cô có nhận tiệc tùng thương nghiệp không?”
Tay nghề như vậy, thật là khiến người ta nhớ mãi không quên.
Thời Nhiễm suy ngẫm một lát, nói như thật: “Sau này có lẽ tôi sẽ không nhận loại tiệc bao thầu này nữa. Nhưng đến lúc ấy quán ăn của tôi sẽ sửa sang cao cấp lên, ông có thể dẫn họ hàng bạn bè đến quán ăn.”
Đã có một mối hàng là nhà họ Đỗ này đây, Thời Nhiễm có thể trả sạch phí sửa chữa trăm ngàn đồng rồi.
Sau khi trả xong, Thời Nhiễm không định nhận tiệc nữa.
Dù gì cũng thật sự rất là mệt!
Chuẩn bị nguyên liệu và điều phối nhân lực đều là vấn đề khó, nếu không phải có nợ nần thì Thời Nhiễm cũng không muốn làm mấy chuyện này!
Đỗ Tử Minh nghe xong chỉ thấy tiếc, có điều nghĩ lại cũng thấy không tồi.
Người ta có cửa hàng, đến lúc đó dù nhà mình không đủ người để mở tiệc, vậy hẹn hai ba người bạn ra cũng tiện.
“Được, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ đến ủng hộ!”
…
Tháng bảy, một tháng mà Thời Nhiễm bận rộn chuẩn bị tiệc tùng đã qua đi.
Ngày cuối cùng của tháng bảy, Thời Nhiễm tính rõ thu nhập tháng này. Ghi chi tiêu trong tháng vào cuốn sổ nhỏ của cô.
Sau khi viết viết vẽ vẽ, bên dưới cùng ghi số tiền tiết kiệm của mình.
Một trăm lẻ bốn ngàn đồng.
Thời Nhiễm thở phào.
Tốt quá, cuối cùng cũng có thể trả hết nợ rồi!