Mỗi người một cái bánh nướng kẹp thịt, Thời Nhiễm mang lên hai bát cháo thô gà ăn kèm.
Thịt hun khói mang theo hương thơm của thịt kho, thịt nướng vừa ra lò nóng hổi bốc khói kèm theo mùi dầu.
Ăn một miếng bánh nướng kẹp thịt, lại thêm một muỗng cháo gà.
Tăng Tiếu muốn ăn nhanh chút nhưng lại không nỡ ăn hết cùng lúc, cảm thấy cái bánh thịt trong tay quá nhỏ, sau khi ăn xong vẫn chưa thấy đã.
Một lát sau Thời Nhiễm lại đi ra, nhìn thấy bánh nướng kẹp thịt và cháo gà trước mặt đôi tình nhân nhỏ này đã hết sạch.
"Thế nào? Có hợp khẩu vị không?"
Tăng Tiếu ăn đến nheo mắt lại: "Có có có! Bánh nướng kẹp thịt này cực kỳ ngon! Bà chủ, chị muốn đóng gói thêm hai phần nữa."
Thời Nhiễm: "Không đúng dịp rồi, bánh nướng kẹp thịt này là bọn em làm để ăn, còn lại không bao nhiêu."
Vẫn còn ba cái nhưng Thời Nhiễm nhìn Trại Linh đang ngồi xổm ở phía trước của lò nướng.
Quên đi, cái bộ dạng ăn chưa đủ kia, nếu bán mấy cái còn lại đi chắc lại mắng người mất.
Hạ Thanh Vân cười nói với Tăng Tiếu: "Em thích ăn à? Vậy lúc khác anh lại mua cho em."
Bạn trai quan tâm mình như vậy, nụ cười trên khuôn mặt Tăng Tiếu có vẻ đặc biệt ngọt ngào.
Ở nơi không ai nhìn thấy, Trại Linh lặng lẽ cau mày.
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh cứ cảm thấy hai người này không giống những thực khách bình thường khác.
Đôi mắt mèo lạnh lùng của Trại Linh tràn đầy sự khó hiểu, kể từ khi anh có thể nhìn thấy vận khí trên con người, anh ngày càng nhạy cảm hơn với vấn đề này.
Nói chung, những người càng ở gần nhau thì càng dễ ảnh hưởng vận khí lẫn nhau.
Nhưng cặp người yêu trước mắt này rất kỳ lạ.
Cơ thể của người con trai có hai sắc xanh khác nhau, nhưng cơ thể của người con gái toàn một màu vàng úa không rõ.
Hai người trái ngược lớn như vậy nhưng lại sắp kết hôn?
Trại Linh không hiểu.
Đầu kia, Tăng Tiếu và Hạ Thanh Vân đã đặt xong bánh Trung thu, Tăng Tiếu dường như rất vừa ý với món ăn Thời Nhiễm làm, trước khi đi lại mua một phần lớn đậu phộng ngũ vị, còn có hai phần thịt kho, chuẩn bị mang về cho cha mình thêm hai món đồ nhắm.
Đợi đến khi hai người kia rời đi, Trại Linh đứng dậy và liếm vài mảng lông.
Lúc Thời Nhiễm xoay người, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Trại Linh.
Tiểu Mai lúc mới tới còn thường xuyên giúp Thời Nhiễm để mắt đến chó mèo trong nhà, sợ chó mèo chạy ra ngoài không thấy, sau đó mới biết con chó mực trong nhà tên là Tiểu Nhị không đi ra ngoài, nhưng con mèo trắng kia có thể nói là cực kỳ có linh tính.
Biết đường, cũng biết đến giờ cơm về nhà.
Cho nên khi nhìn thấy Thời Nhiễm nhìn qua, Tiểu Mai bèn nói: "Meo meo đi ra ngoài rồi."
Thời Nhiễm cũng không để ý, ngược lại bận rộn chuẩn bị cho công việc kinh doanh buổi tối.
*
Trại Linh đi theo cặp tình nhân nhỏ kia, may mắn là hai người không đi phương tiện gì, vẫn bước đều tản bộ.
Ngay sau đó, hai người đi đến cổng của một cái sân nhỏ.
Tăng Tiếu ấn chuông vài cái, sau khi vào cửa liền cười ha hả gọi cha mình. Hạ Thanh Vân lại không vào, được một lát rồi tạm biệt rời đi.
Ánh mắt Trại Linh lóe lên, anh lặng lẽ đi theo phía sau Hạ Thanh Vân.
Hạ Thanh Vân đi tới bờ biển phía sau gọi điện thoại, sau đó đi vào một quán bar nhỏ ngồi xuống, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh, rõ ràng là đang chờ ai đó.
Trại Linh ngồi xổm trên một cây cầu gần đó, lười biếng ngáp một cái.
Không lâu sau, thấy một cô gái ăn mặc xinh đẹp bước vào quán bar.
Xuyên qua cửa kính của quán bar, Trại Linh thấy rõ Hạ Thanh Vân và cô gái kia đang thân mật đút nhau ăn đồ ngọt.
Trại Linh: …
Loài người đều như thế này sao?
Trại Linh không hiểu.
Hạ Thanh Vân trò chuyện với cô gái này một lúc, lúc ra khỏi cửa hai người lại tách ra.
Trại Linh rảnh rỗi, cũng cảm thấy có phải mình đa nghi quá không, đang chuẩn bị rời đi, nhưng lại nhìn thấy Hạ Thanh Vân dừng ở cửa một quán cà phê.
Trại Linh:???
Sau khi cô gái thứ ba rời đi, Trại Linh đã chết lặng.