Nếu không cho, vậy thì gặp nhau ở tòa án, còn kiện cả phòng khám có liên quan lúc trước.
Hai mẹ con nhà họ Tăng choáng váng, bọn họ vốn tưởng rằng cho dù Phùng Quyên tức giận cũng không đến mức ly hôn. Chị ấy ngần này tuổi, không bằng cấp không tay nghề, cho dù tái giá muốn sinh con cũng khó.
Thay vì ly hôn xong tái hôn, còn không bằng cãi nhau một hai trận với con trai mình rồi tiếp tục chung sống.
Phùng Quyên đáp lại bằng cách đập hết hơn một nửa cửa sổ và vật dụng trong nhà.
Trong lòng chị ấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Nếu không nhờ Thời Nhiễm dẫn chị ấy đi kiểm tra sức khỏe, có lẽ đến lúc chết chị ấy vẫn là con bò già.
Hiện tại chân tướng rõ ràng, thế mà bọn họ còn trông cậy vào việc khiến chị ấy giống như quá khứ, cái gì cũng không thay đổi.
Không có chuyện bắt nạt người như vậy!
Phùng Quyên đã chuẩn bị tốt cho tương lai, chỉ có một việc không tốt đó chính là chị ấy không thể tiếp tục làm việc cho Thời Nhiễm nữa.
"Bên nhà mẹ đẻ của chị có người thân, lúc trước từng giới thiệu cho chị một công việc. Nói là làm tạp vụ ở viện phúc lợi, bao ăn bao ở, chị định đến đó. Em biết mà, vụ kiện ly hôn kéo dài hai ba năm, nếu chị ở đây sẽ gây rắc rối cho em."
Phùng Quyên không muốn gây thêm rắc rối cho Thời Nhiễm, cũng không muốn nhìn thấy mặt của hai mẹ con nhà họ Tăng.
Người một khi tỉnh táo lại, những chuyện ngu xuẩn đã làm trong quá khứ sẽ luôn hiện ra trong lòng.
Bây giờ Phùng Quyên lại nhớ đến lời mình từng nói lúc ở đây phụ giúp Thời Nhiễm, hận không thể cho mình một cái tát.
Sao khi đó chị ấy có thể nói ra kiểu lời như là "Món kho còn dư mang về nhà" vậy?
Người ta lại không nợ gì mình!
Thời Nhiễm nghe vậy cũng mừng thay cho chị ấy, nói chị ấy nhất thời nổi máu nóng cũng được, tóm lại tốt hơn so với nhìn thấy một người rơi vào bẫy.
Phùng Quyên cười chua xót: "Tuy rằng chị biết tất cả mọi người đều nói chị muốn có con đến mức điên rồi... Nhưng cho dù em tin hay không, chị thật sự rất thích trẻ con.
Viện phúc lợi cũng tốt, chị ấy cũng không định tái hôn, làm việc ở viện phúc lợi cũng ổn định.
Đợi cho mọi chuyện lắng xuống, có tài sản được phân chia khi ly hôn, sau này chị ấy sẽ càng ngày càng tốt lên.
Thời Nhiễm tiễn chị ấy đi, nhìn thấy bóng dáng của Phùng Quyên, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt mèo của Trại Linh xoay tròn hai vòng, sau khi Thời Nhiễm xoay người liền lặng yên không một tiếng động đi theo Phùng Quyên đến nhà họ Tăng.
Đúng lúc thử phương pháp mà mèo Ly Hoa gầy guộc chỉ, xem thử có thể chuyển vận khí của hai người đến một người khác hay không.
Vài ngày sau khi Phùng Quyên rời đi, Thời Nhiễm vẫn không đợi được vị anh họ của Mục Lệ Lệ.
Thời Nhiễm chỉ có thể tiếc nuối nhận ra có lẽ đối phương đã tìm được công việc mới, hoặc là không muốn đến nơi này của cô làm đầu bếp thứ hai.
Trong khoảng thời gian ngắn Thời Nhiễm chỉ có thể đăng thông báo tuyển dụng ở trên mạng.
Tuy thông báo tuyển đầu bếp thứ hai không có động tĩnh gì, nhưng tạp vụ lại dễ tìm. Chỉ mới vài ngày Thời Nhiễm đã quyết định thuê một chị lớn tuổi ở một gia đình ở hẻm gần đây, tên là Lý Linh.
Không giống với loại gia đình trắc trở của Phùng Quyên, hiển nhiên gia đình chị Linh hạnh phúc hơn nhiều.
Cô ấy hơn bốn mươi tuổi, trên mặt còn có nếp nhăn thật sâu khi cười.
"Lúc trước chị làm nhân viên quét dọn ở mấy ký túc xá gần đây. Chị hơi béo, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn. Những việc linh tinh trong nhà bếp hay gì đó, chị đều làm được."
Thời Nhiễm cũng chị Linh thẳng thắn cởi mở, hai bên ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Giữa trưa chị Linh bưng ra một chén mì gà xé lớn, mì nước bóng loáng, mì được cán bằng chày cán bột to tròn, vừa cứng vừa nhẵn. Thời Nhiễm múc nước luộc gà được hầm nhiều lần cho vào trong chén, ở phía trên cho thêm hai muôi thịt gà xé đã được xào qua và nêm nếm gia vị.
Mì nóng hổi trôi vào trong cổ họng, canh gà và nấm tươi mới lập tức xâm chiếm nụ vị giác.
Rau cải lấy phần non mềm ở giữa, đi xuống bụng theo mì, như là một yêu tinh không nhiễm bụi, vẫy vẫy chiếc khăn tay nhỏ bé của mình.
Thời Nhiễm còn cảm thấy hơi có lỗi: "Chị cố gắng chịu ăn tạm một chút, cơm trưa hôm nay không được ngon, buổi chiều chúng ta gói bánh chưng ăn."