Bắp cải Càn Long có vị mặn ngọt và giòn, vị của tương mè như bao trùm lá bắp cải, lá cải vừa giòn vừa mềm, ăn sống đã có vị ngọt nhẹ, nhưng khi kết hợp với vị ngọt của tương mè lại càng ngon miệng hơn.
Cá cắn cừu, thịt cá bên ngoài được chiên qua một lớp nên vẫn giữ được hình dạng của cá, nước xốt có màu trắng và đặc sệt, khi tách lớp cá ra, thịt cừu bên trong đã được hầm nhừ, hương vị càng thêm thơm ngon.
Gan xào lăn nấu không khô không còn mùi hôi, lửa vừa phải đến khi gan heo chín tới, vừa giòn lại mềm.
Mục Phi cắm đầu ăn, gần như ăn sạch sẽ hết tất cả đĩa đồ ăn trước mặt.
Cậu ta ăn no rồi ợ một cái: “Khi nào em có thể bắt đầu làm việc?”
Thời Nhiễm đáp: “Lúc nào cũng được. Lương đãi ngộ đã ghi sẵn trên giấy, bao ăn không bao ở, thời gian làm việc bắt đầu từ mười giờ sáng đến tám giờ tối…”
Còn việc đồng ý hay không, chỉ cần nhìn thái độ ăn sạch bàn thức ăn thì còn phải hỏi nữa sao?
Mục Phi giơ tay: “Em có thể đặt thức ăn vào buổi trưa không?”
Thời Nhiễm đỡ trán: “Được thôi… Giới hạn là một tuần ba lần, mỗi lần một món.”
Chỉ cần nhìn cách làm hôm nay của cậu ta, nếu thật sự có thể thoải mái gọi món thì có lẽ cậu ta sẽ ăn đến mức phá sản luôn mất.
Thời Nhiễm: “Em ăn nhiều như vậy mà sao chẳng mập chút nào thế?”
Mục Phi được ăn ngon nên sắc mặt cũng hòa hoãn một chút: “Bởi vì dạo gần đây em không được ăn món ngon, sư phụ em nói em ăn nhiều quá, không cho em về nữa… Em lại không tìm được quán nào tâm đắc và phù hợp với em.”
Trong lòng Thời Nhiễm chợt hiểu ra, người ta tìm việc làm còn Mục Phi là đang tìm quán ăn. Bản thân học đầu bếp thì thôi đi, lại còn phải nghĩ đến việc ăn ngon.
*
Có thêm Mục Phi, quán nhỏ của Thời Nhiễm càng ra dáng một quán ăn bình thường.
Cơm trưa cũng không còn nếu trong giới hạn mấy chục phần nữa, kỹ năng dùng dao của Mục Phi không tệ, cậu ta giúp cô xử lý nguyên liệu cũng rất nhanh chóng, cơm trưa làm khoảng một trăm hai trăm phần cũng không thành vấn đề.
Đặc biệt là sư phụ của Mục Phi nấu mì rất ngon, vì thế nên kỹ năng nấu mì của Mục Phi cũng rất lợi hại.
Thế nên Thời Nhiễm đã giao hết việc nấu mì cho Mục Phi.
Quầy hàng nhỏ buổi tối, Thời Nhiễm cũng giao cho cậu ấy món tôm hùm đất và cá nướng, gia vị đều đã được pha trộn sẵn, Mục Phi chỉ cần nấu là được rồi.
Mà việc đầu tiên Thời Nhiễm làm đó chính là thêm một vài món xào cho cửa hàng.
Thời Nhiễm cảm thấy rất khủng hoảng, qua Tết Đoan ngọ là tháng sáu, thu nhập hiện tại của cô còn lâu mới có thể trả được hết nợ.
Đương nhiên phải cố hết sức mở rộng kinh doanh.
Thời Nhiễm thuê người làm một cái menu mới, bên trên viết mấy chục món ăn, cuối thực đơn còn có thêm giá cả và thực đơn nấu bữa tiệc.
Bên trong quán cũng có một chút thay đổi, cô đặt một quầy hàng ở ngoài cửa của gian nhà đối diện, nhập thêm một số nước uống.
Sắp xếp như vậy, việc kinh doanh buổi tối chia thành hai bên, bên ngoài ăn tôm hùm đất với cá nướng, bên trong quán cũng có thể ngồi ăn.
Vào hôm Tết Đoan ngọ, người đến ăn dù không nhiều, vì là ngày lễ nên chỉ có mười mấy người tăng ca ghé qua.
Thời Nhiễm đem tặng đồ ăn và bánh ú đã được chuẩn bị, số bánh ú còn lại sẽ được bày trên quầy hàng buổi tối.
Thế là, quầy hàng nhỏ vào đêm hôm ấy lại náo nhiệt trở lại.
Các loại bánh ú, khoảng bảy tám loại. Tuy mỗi loại Thời Nhiễm chuẩn bị không nhiều nhưng khi treo ra ngoài vẫn khiến người ta bất ngờ.
Cách Thời Nhiễm hấp bánh ú cũng không giống mọi người, mỗi loại bánh ú đều sẽ khác nhau. Bánh ú thịt nguội bỏ vào nồi hấp lửa nhỏ một đêm, hấp đến khi thịt nguội bên trong với gạo nếp trộn lẫn làm một, chiếc bánh ngập tràn mùi thơm của thịt.
Bánh ú thịt với lòng đỏ trứng hấp trong nửa ngày, nước thịt tiết ra sẽ quyện với lòng đỏ trứng bên trong nhân, cách rất xa vẫn có thể ngửi thấy được mùi thơm của nhân thịt.
Bánh ú lòng đỏ trứng hạt dẻ nhân mịn và nếp ngọt, bánh măng khô thịt ba rọi ăn vào rất thơm ngon…
Bánh ú Tết Đoan ngọ bán rất chạy, đến cả Thời Nhiễm cũng không ngờ, nó được ưa chuộng nhất không phải bởi những khách ruột mà là những người hàng xóm trên con phố này. Bởi vì thường ngày Thời Nhiễm có người giúp việc, những người này là những người đầu tiên được ăn bánh ú.