Thời Nhiễm kiểm tra từ trên xuống dưới, cuối cùng mới phát hiện ra một con mèo lông dài màu trắng có đôi mắt màu lam ở dưới gần xe mình.
Thời Nhiễm đã từng thấy rất nhiều mèo, nhất là khi trong nhà bạn thân cô còn nuôi hẳn ba con, một con mèo ragdoll, một con mèo anh lông ngắn mắt xanh lam, cuối cùng là một con mèo lớn màu quất.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì mới thấy những con mèo kia không có con nào đẹp bằng con mèo trước mắt này cả.
Lông dài trắng phau xõa ra nhưng lại không khiến con mèo bị mập ú lên. Đôi mắt mèo màu xanh cực kỳ trong suốt, chỉ ngồi một chỗ thôi cũng mang lại cho người ta cảm giác bay bổng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Không phải cái loại đẹp đã được xử lý qua mà là đẹp theo kiểu tự nhiên thoải mái ấy.
Gần như là chỉ trong nháy mắt Thời Nhiễm đã mê luôn con mèo này.
Cô bỏ đồ vật trong tay xuống rồi đưa tay ra dụ dỗ mèo.
Quả nhiên con mèo này cũng lạnh lùng cao ngạo như vẻ ngoài của nó vậy. Mặc dù không nhịn được vẫy đuôi nhưng người thì vẫn ở đó không nhúc nhích.
Thời Nhiễm không dám tiến lên phía trước ôm nó, nhưng cũng sợ nếu mình đưa đồ lên trên rồi lại xuống thì không thấy nó nữa.
Thế nên cô chỉ có thể dụ dỗ con mèo này đi theo mình thôi.
Thời Nhiễm ngồi dụ mèo hết nửa tiếng đồng hồ mà con mèo này một là kêu meo meo, hai là cúi thấp đầu không nhúc nhích.
Đang lúc cô muốn bất chấp tất cả hung hăng ôm nó vào lòng luôn thì đột nhiên có người chạy tới.
"Chào cô chào cô, đây là mèo của tôi."
Chủ của con mèo tìm tới khiến Thời Nhiễm rất lúng túng.
Cô đứng lên: "Xin lỗi nhiều, tôi không biết đây là mèo của ông. Mèo của ông trông đẹp quá. Nó thuộc giống gì vậy?"
Chủ của con mèo là một người đàn ông béo ngậy. Ông ta cười nó: "Nó là ragdoll. Giống mèo ragdoll màu trắng này phải ngàn chọn vạn tuyển với được một con đấy. Sao thế, cô có hứng thú tới chỗ tôi xem một chút không? Trong máy tính của tôi vẫn còn giữ rất nhiều hình của mèo khi còn bé, cực kỳ dễ thương. Hoặc là cô cho tôi cách liên lạc đi, tôi sẽ gửi cho cô xem."
Thời Nhiễm gần như là phản ứng lại trong nháy mắt: "Ông không phải chủ của con mèo này."
Người này trợn mắt nói bậy gì vậy hả? Thời Nhiễm hỏi xong mới nhớ ra con mèo này là mèo sư tử Lâm Thanh chứ không phải ragdoll gì cả.
Người đàn ông đảo mắt một vòng: "Ai nói đây không phải mèo của tôi chứ? Có phải cô muốn cướp mèo của tôi không?"
Vừa thấy con mèo trắng này, ông ta đã cảm thấy đây là một loại mèo cực tốt, có khi còn bán được giá hơn cả ragdoll nữa.
Nhưng vừa rồi ông ta nhìn thấy dáng vẻ Thời Nhiễm rất đẹp nên không thèm nghĩ ngợi đã đi lên tán tỉnh mấy câu, ai ngờ lại bị đối phương nhìn thấu ngay lập tức.
Người đàn ông vươn tay ra muốn ôm con mèo này vào ngực mình.
Thời Nhiễm: "Ông mau bỏ nó ra! Con mèo này không phải của ông, nếu ông dám đi thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Ông ta thấy dáng vẻ Thời Nhiễm trông khá yểu điệu nên ngoài miệng vẫn thốt lên mấy lời thối hoắc: "Cô cứ báo cảnh sát đi. Chờ cô báo cảnh sát xong, tôi sẽ nói hai chúng ta là người yêu, mèo này là do tôi bỏ tiền ra mua nhưng cô lại muốn ôm đi... A!"
Người đàn ông kia còn chưa nói xong đã bị con mèo trước ngực quơ cho một móng vuốt vào mặt.
Con mèo trắng lông dài trông cực kỳ ngạo mạn. Quơ xong nó còn liếm liếm móng vuốt, cứ như một vuốt vừa rồi chẳng liên quan gì đến nó vậy.
Trong lòng Thời Nhiễm thầm khen một câu tốt lắm. Người đàn ông ta còn muốn đi về phía trước. Ông ta tức giận đến nỗi mắt đỏ ngầu lên, hận không thể đá chết con mèo này.
Thời Nhiễm đe dọa: "Ông không được đi tới đây nữa! Con mèo này vốn không phải là của ông, ông mà đá nó, có khi nó còn cắn ông đấy."
"Tôi đã thông báo cho quản lý rồi. Quản lý nói sẽ đến ngay."
Câu cuối cùng này là Thời Nhiễm lừa ông ta. Cô thấy người đàn ông này rất lạ mặt nên đoán có lẽ nhà của ông ta không ở trong khu phố này.
Quả nhiên, nghe thấy lời đe dọa của Thời Nhiễm, người đàn ông kia ngay lập tức lủi đi. Sau đó quản lý mới tới quản chế.
Người quản lý cũng rất ngạc nhiên: "Trước kia người này làm trong đội an ninh của chúng tôi, nhưng sau đó đã bị đuổi vì tay chân không sạch sẽ rồi! Chắc chắn là ông ta đã tự cắt chìa khóa!"
Thời Nhiễm nhíu mày, giao chuyện này lại cho bên quản lý xử lý.
Đang lúc Thời Nhiễm chuẩn bị rời đi thì thấy con mèo trước đó vẫn còn ngồi một bên không nhúc nhích bây giờ lại nhảy mấy cái lên trên chiếc xe ba gác nhỏ của cô.