“Không… cậu nghe tôi giải thích!”
Nghe cái rắm! Trại Linh chỉ cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc, vì lựa chọn biến thành loại mèo gì mà còn định lén lút đi hỏi đại ca.
Nhanh mồm nhanh miệng lúc này cũng không còn tác dụng, Thời Nhiễm chỉ cảm thấy trước mắt xoẹt qua một tia sáng trắng, sự trang nghiêm lạnh lùng của mèo sư tử lập tức biến mất trong tích tắc. Đối phương xông xuống, kêu meo meo meo, như đang mắng chửi lao vào chú cún nhỏ trong vòng tay cô.
Trại Linh tức điên lên, không quan tâm đến việc biến trở lại hay như thế nào, chỉ có một suy nghĩ là phải xông lên đánh bại con chó kia.
Đánh chết mày, đánh chết mày!
Mày có bản lĩnh cướp người, mày phải có bản lĩnh xuống đây chứ!
…
Chú chó nhỏ kêu đầy đáng thương, Thời Nhiễm bị kẹp giữa một mèo một chó gấp gáp đến toát mồ hôi.
Ôi trời ơi, cô nghĩ rằng cả đời bản thân cũng không gặp phải tình cảnh náo nhiệt này.
Chú chó con mới được một tháng tuổi, lúc trước vẫn còn uống sữa trong vòng tay mẹ, lúc này bị đánh đến phát ngốc, kêu ầm ĩ vùi đầu vào trong lòng Thời Nhiễm.
Thật sự không phải Thời Nhiễm thiên vị, dù sao một chú chó mới hơn một tháng tuổi đối diện với con mèo sư tử hơn một trăm tuổi, ai cẩn bảo vệ không phải có thể nhìn thấy rõ ràng sao?
Kết quả khi cô biểu hiện ra như vậy, mèo sư tử bên kia càng thêm tức giận rồi!
Bên này anh chăm chỉ cận cụi làm việc nhà, kết quả đối phương lại đưa tiểu tam về nhà, còn không cho người ta xả giận, hahaa, tôi biết mà miệng của đàn bà, là quỷ lừa gạt!
Mấy tiếng trước vẫn còn nhắc đến mèo, mấy tiếng sau liền ôm một con chó về, đã trưng cầu ý kiến của các thành viên trong gia đình chưa?!
Mèo sư tử quay đầu bỏ đi, thân ảnh kia ảm đạm vắng lặng khỏi phải bàn. Thời Nhiễm chăm chú nhìn mèo nhỏ trắng như tuyết nhảy lên vài cái, leo lên mái hiên.
Lúc bỏ đi rất nhanh nhẹn, nhưng vị trí leo lên thì không xa.
Thời Nhiễm đặt chú cún nhỏ đang kêu ríu rít trở về phòng, nhanh chóng tìm một cái thang dựa vào mái hiên, sau khi trèo lên đối diện với con mèo đang lạnh nhạt hờn dỗi nhỏ giọng nói:
“Cậu có lòng nhân hậu nhất, nó chỉ là chú chó nhỏ mới một tháng tuổi, nuôi lớn lên còn phải xem mọi người trong viện. Cậu xinh đẹp như vậy, đừng so đo tính toán với nó.”
“Cậu đoan trang như vậy, hào phóng, xinh đẹp, khoan dung…chắc chắn sẽ cho phép nó ở lại nhà chúng ta đúng không?”
“Cậu yên tâm, sau này tôi đi bày sạp chỉ đưa cậu theo, cậu với nó không giống nhau.”
“Món tào phớ xốt gà lúc sáng có ngon không? Ngày mai tôi sẽ làm cho cậu càng ngon hơn nữa…”
…
Thời Nhiễm tha thiết khuyên nhủ, không ngừng thề thốt, cuối cùng cũng khuyên răn được con mèo cao lãnh kia có thái độ cởi mở hơn một chút.
Đối phương lắc lắc đầu, meo với Thời Nhiễm một tiếng. Thời Nhiễm mỉm cười đưa hai tay ra, đối phương nhẹ nhàng nhảy lên, nằm nhoài trên vai Thời Nhiễm, lúc nằm xuống còn có lòng thu móng vuốt lại, lặng yên để Thời Nhiễm đưa mình xuống dưới.
Mặc dù thoạt nhìn mèo sư tử vẫn mang một khuôn mặt cao lãnh hờn ghét cả thế giới, nhưng Thời Nhiễm vẫn mạnh dạn vuốt đầu đối phương.
Vui vẻ!
Trại Linh vẫn chưa kịp phản ứng lại, liền bị Thời Nhiễm xoa mạnh đầu.
Anh lập tức nhảy ra, bắt đầu không ngừng kêu meo meo meo meo với Thời Nhiễm.
Đối diện với anh Thời Nhiễm nhanh chóng nhận sai: "Xin lỗi xin lỗi, cậu đẹp quá, lần sau tôi sẽ chú ý."
Hì hì, lần sau tôi vẫn dám đó, sờ vào bộ lông của mèo sư tử thật sự rất thoải mái!
Trại Linh mang theo chút cảnh giác nhìn Thời Nhiễm, không để cô ôm nữa, mà ở phía sau đi theo cô vào trong nhà.
Sau khi vào trong, mèo sư tử nhìn thấy chú cún nhỏ trong thùng carton đặt trên đầu giường, dưới đáy thùng carton có một lớp áo len mềm, bên trên là một chiếc khăn mặt, bên trên còn lót thêm một lớp thảm len, thoạt nhìn trông rất ấm áp. Trại Linh lập tức bùng lên hỏa khí, nhảy lên đá vào thùng giấy một cái!
Meo meo meo meo!
Tại sao nó được sống trong thùng carton!
Thời Nhiễm có chút khó xử: "Bên ngoài trời vẫn lạnh, không thể để nó ở bên ngoài được… được rồi, được rồi, cậu ở trên giường! Nơi đó tốt hơn nó!"
Lúc này mèo sư tử mới hài lòng, khinh thường liếc nhìn chú chó đang kêu ẳng ẳng trong hộp carton.
Haizz, chó à, mày thua tao quá nhiều rồi!
Mèo sư tử nhảy lên vài cái, trèo lên giường chiếm lấy vị trí đắc địa nhất - chính giữa.
Thời Nhiễm bị chọc giận đến bật cười: "Vậy tôi ngủ ở đâu?"
Đuôi mèo sư tử vỗ lên trên mặt giường.