Chị ấy hơi luống cuống tay chân, trong lòng rất sợ hãi.
Hàng xóm láng giềng căn bản không có đến nhà, khiến cho chị ấy không biết chiêu đãi như thế nào trong một khoảng thời gian ngắn.
Dì Vương: “Bọn họ đi du lịch mà lại để con ở nhà một mình à?”
Chị Phùng nói với giọng điệu đương nhiên: “Chẳng phải con còn phải đi làm sao, nếu con cũng đi thì tốn nhiều tiền lắm."
Dì Vương cạn lời, chị Phùng vui vẻ nói: “Nhờ con làm ở bên Thời Nhiễm nên kiếm được chút tiền, trong nhà dư dả hơn. Giá khi đăng ký nhóm hai người cũng không đắt."
Chị Phùng còn đang đắm chìm trong sung sướng: “Hơn nữa chồng con nói, anh ấy và mẹ chồng con đi ra ngoài du lịch mấy ngày, con ở nhà cũng được thoải mái một chút, không cần phải nấu cơm giặt đồ cho bọn họ, cũng giống như cho con nghỉ ngơi.”
Dì Vương, Thời Nhiễm:...
Lúc này Thời Nhiễm càng nghe càng cảm thấy không ổn, sao cô cảm thấy tác phong của người trong gia đình này...
Có hơi giống với PUA mà lúc trước cô nhìn thấy ở trên mạng.
Có lẽ là lâu lắm rồi chị Phùng không có bạn bè, nhìn thấy Thời Nhiễm đến nhà mình, khát khao tâm sự lập tức bùng nổ.
“Mọi người nói xem sao may mắn của con đời này lại tốt như vậy, được gả vào một gia đình tốt. Bản thân con cũng không cạnh tranh..."
Ngoài miệng chị Phùng nói như vậy, trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Nếu không cưới chị ấy, chồng chị ấy đâu đến nỗi sắp bốn mươi tuổi rồi mà vẫn không có con.
Thời Nhiễm nhìn người phụ nữ tự ti trước mặt, rõ ràng chị ấy không sai.
Nhưng bây giờ lúc nào cũng phải hết sức dạ dạ vâng vâng.
Dì Vương nóng nảy, không nhịn được muốn nói vài câu. Thời Nhiễm kéo kéo dì Vương, ý bảo bà đừng nói.
Tình trạng bây giờ của chị Phùng căn bản không nghe vào bất cứ lời nói gì.
Bây giờ nghĩ lại, tại sao chị Phùng không có bạn bè nào ở xung quanh đây, chứng tỏ có người đã nói với chị ấy rằng người trong nhà chị ấy không ổn lắm.
Chị Phùng nói lời nào cũng đều bảo vệ chồng và mẹ chồng, chắc hẳn không tin lời hàng xóm láng giềng nói nên cuối cùng mối quan hệ càng ngày càng bế tắc.
Thời Nhiễm suy nghĩ một chút liền hạ quyết tâm.
“Chị Phùng, hôm nay em tới là muốn nói với chị, hiện tại bên kia của em cũng được cấp giấy phép buôn bán rồi, cần một tạp vụ lâu năm, không biết chị có muốn làm hay không?”
Chị Phùng gật đầu mạnh: “Đương nhiên là muốn!”
Thời Nhiễm: “Vậy được, cuối tuần này em không có làm tiệc, sáng chủ nhật chị đến đó tìm em, em dẫn chị đi kiểm tra sức khỏe trước khi đi làm để lấy giấy chứng nhận khỏe mạnh."
Chị Phùng nhanh chóng gật đầu, đến giữa chừng thì có chút xấu hổ: “Vậy... tiền lương..."
Thời Nhiễm: “Vẫn là trình độ của chị hiện tại, năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở, cuối năm sẽ có tiền thưởng, bao hai bữa cơm trưa và tối.”
Điều kiện này rất không tệ, chị Phùng cực kỳ vui mừng, vừa nói cảm ơn vừa tính toán ở trong lòng xem phân bố tiền lương của mình như thế nào, mua cho người trong nhà cái gì.
Sau khi tạm biệt chị Phùng, vừa đi ra khỏi cửa, dì Vương lập tức thở phì phò.
"Vừa rồi con cản dì làm chi, chưa từng thấy người nào hồ đồ như vậy, dì nên mắng cho cô ấy tỉnh ngộ. Người nhà này có chỗ nào tốt đâu chứ, chỉ xem cô ấy như con bò già mà sai sử. Lúc trước dì không biết cặn kẽ, hôm nay mới thấy, đây rõ ràng là lừa cô ấy làm trâu làm ngựa. Con nói xem đầu óc cô ấy có phải chứa toàn keo hồ hay không!"
Thời Nhiễm giúp dì Vương nguôi giận: "Dì đã nói là chị ấy hồ đồ rồi, lời dì nói chắc chắn chị ấy cũng không nghe. Đến lúc đó nói không chừng còn tưởng là chúng ta có ý xấu, cố ý phá hủy mối quan hệ vợ chồng của bọn họ."
Dì Vương: "Cho dù cô ấy hồ đồ, chúng ta không nói. Nhưng con cũng không thể cứ thuê cô ấy như vậy được, bỗng nhiên lại quyết định ngay, con có thể chịu được hai người nhà đó của cô ấy sao? Đừng để tới lúc đó khiến cho con từ trong ra ngoài không phải là người."
Thời Nhiễm: "Thật ra không có gì phải sợ, dì cứ chờ xem, không chừng con có thể đánh chị ấy tỉnh ngộ đấy."
Dì Vương bày ra vẻ mặt không tin.
Thời Nhiễm cười tủm tỉm nói: "Kiểm tra sức khỏe trước khi nhận chức... Hạng mục kiểm tra là cái gì chẳng phải do con quyết định sao?"