Với lại cái con mèo béo trước mắt này cứ trưng ra khuôn mặt tròn tròn tủi thân đáng thương, nhìn xem lại càng yêu thích nó hơn.
Trại Linh nổi cơn thịnh nộ, cảm thấy mình đã quá thất sách rồi! Nhìn cậu ta mày rậm mắt to, thì ra cũng là cái thứ tâm cơ!
Bình gas nhìn đại ca ở bên kia dữ dằn nhưng vẫn không nhịn được cọ vào người của Thời Nhiễm.
Chà, ở với con người thoải mái ghê á.
Hơn nữa người ta còn biết làm đồ ăn nữa!
Trại Linh trợn mắt há mồm, lại càng tức giận hơn nữa, cứ meo meo meo miết hận không thể khiến cho khí than của cái tên Bình gas [1] kia lộ ra.
[1] Bình gas hán việt là Môi khí quán.
Thời Nhiễm cảm thấy như vậy không được lắm, cô dứt khoát ôm lấy Trại Linh và Bình gas trong tay, kéo lấy móng vuốt của bọn chúng chồng lên nhau.
"Nào nào nào, đừng có cãi nhau mà. Trại Linh à, cậu trông còn to hơn người ta, cậu nhường..."
Thời Nhiễm ôm Bình gas sang nhìn.
"... Nhường em gái đi."
Ở phía dưới bé mèo béo không cho bi nhỏ.
À, thì ra là bé mèo cái.
Cũng đúng ha, nếu không thì Trại Linh đã không chơi được với người khác rồi.
Cũng không biết mèo sư tử với bé mèo cam có thể sinh được ra mèo con màu gì, nếu sinh được một bé tam thể thì thật tốt..
Trong đầu của Thời Nhiễm còn đang vui vẻ tưởng tượng cảnh mình nuôi bé mèo cam, qua mấy tháng nữa là có thể vuốt ve bé mèo sữa rồi.
Bình gas ở đầu kia và Trại Linh đã hóa đá.
Bình gas tủi thân đáng thương kêu meo meo, sau đó Trại Linh lại bày ra dáng vẻ lạnh lùng.
Thời Nhiễm còn đang ân cần dạy bảo: "Mặc dù không biết là hai em có đang yêu đương với nhau không nhưng mà Trại Linh à, cậu không thể đánh vợ được, đánh vợ đều là mèo tồi..."
Trại Linh, Bình gas:...
Trại Linh, Bình gas:!!!
Trong nháy mắt hai con mèo nhảy ra khỏi vòng tay của Thời Nhiễm, mèo béo như bị cắn đuôi mà chạy dọc theo chân tường nhanh như chớp, hừ hừ chạy bay qua cánh cửa như có quỷ đuổi theo sau.
Trại Linh tức giận đến mức đập một cái vào giày của Thời Nhiễm.
Cái ánh mắt của cô là ý gì thế!
Tại sao tôi lại muốn tìm một con Bình gas về làm vợ!
Con người mấy người trong mắt ngoại trừ tình yêu ra thì còn cái gì nữa không hả!
Trại Linh đập xong thì đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Anh phải nghĩ cách để lấy ra hết đống nước trong đầu Thời Nhiễm ra mới được!
Thời Nhiễm còn đang rầu rĩ, ban nãy vẫn còn tốt lắm mà, chẳng lẽ là bị thuyết phục nên bỏ nhà đi mất rồi?
Suy nghĩ của bé mèo nhỏ thật là khó đoán...
Lần này Trịnh Duyệt đến livestream mang theo người hợp tác kiêm cả bạn thân là Ngụy Vân.
Ngụy Vân vừa đến, nhìn cái gì cũng đều rất ngạc nhiên và mừng rỡ.
"Quao quao quao, cái căn nhà cũ này giữ gìn tốt ghê!"
"Vãi chưởng! Bên kia còn có sạp thổi kẹo đường nữa kìa!"
"Trước đây chỉ biết là ở bên đây có con phố thôi, bây giờ mới biết là ở cuối con phố có cây cầu."
...
Trịnh Duyệt đem theo một cái túi lớn, bên trong có nguyên một bộ thiết bị mà cấp trên đặt mua cho cô ấy, sự vui vẻ trong lòng cũng không giấu được.
"Hôm nay chúng ta quay hai nhà, ngoại trừ bên này ra thì chốc nữa chúng ta đi về đầu đông, tôi nghe bảo ở bên đó có cửa hiệu bánh nắm cửa nhân thịt rất lâu đời."
Ngụy Vân là người Tây Bắc, nghe nhắc tới bánh nắm cửa nhân thịt, tuy rằng chưa ăn bao giờ nhưng nghe tên cảm thấy chắc cũng không tệ.
"Được được, vậy lát nữa tôi phải chừa bụng lại mới được."
Đi vào hẻm Ngân Ty, Trịnh Duyệt liền hoảng hốt.
"Lần trước tôi thấy cái cây hòe này không hề cao đến vậy?"
Ngụy Vân cũng đi quanh cây vài vòng, líu lưỡi: "Đại thụ này chắc đã được trăm năm rồi nhỉ?"
"Lấy ống kính ra chụp đi, cây to vững chắc như thế cũng hiếm, để ở phần mở đầu để hấp dẫn người ta."
Hai người cứ chụp rồi lại chụp đại thụ, không biết có phải ảo giác hay không mà cành lá của đại thụ cũng rất sum suê, đứng ở dưới cây cảm thấy mát rười rượi.
Chụp xong đại thụ rồi thì hai người liền bước vào cửa nhà Thời Nhiễm.
Vừa bước vào cửa Ngụy Vân lại bất ngờ, không giữ được cánh tay đang cầm thiết bị quay.
Tứ hợp viện này xây hợp ý ghê nơi.
Bức bình phong đặt ngay lối vào, cửa sổ phong cách Trung Hoa, bức bình phong ở cánh cửa thứ hai, ở trên làm một khung cửa sổ hoa, còn có cả tay nắm trên cửa lớn, mỗi thứ đều mang theo phong thái truyền thống.
Không biết là dây leo ở cuối là dây thường xuân hay dây nho nữa, trông xanh mơn mởn tươi tốt, trên bức bình phong của cửa trong có thể thấy được sức sống nơi sân trong.
Ngụy Vân thầm than, tuy rằng trước khi đến đây cô cũng đã biết nhà nằm trong một tứ hợp viện, nhưng đến khi nhìn thấy rồi vẫn vô cùng ngạc nhiên.
Thời Nhiễm thấy các cô đến liền tiếp đón hai người vào nhà rồi rót cho mỗi người một chén trà.
Trịnh Duyệt cảm thán: "Trước đây tôi còn không biết bên trong là như thế đấy, chị Tiểu Nhiễm, căn nhà của chị sửa xong đẹp như vậy, làm thành nhà hàng chị không tiếc à?"
Thời Nhiễm: "Tiếc gì chứ, chị cảm thấy rất tốt mà, chốc nữa cửa sân trong mở thì chị dẫn em vào đó chơi."
Cô có ý định như vậy thật, chốc nữa dọn dẹp sân trong, ngoại trừ mấy gian cô ở thì mấy cái còn lại cũng mở cho bọn họ xem.