"Con mèo này kêu cái gì thế?"
"Không phải là gọi bạn tình đấy chứ?"
"Hẳn là không phải đâu. Mọi người xem kìa, nó đánh con chó nhỏ!"
Trai Linh kêu mấy tiếng mà Tiểu Nhị cứ vùi đầu ăn làm bộ như không nghe thấy khiến Trại Linh tức giận. Anh đi lên phía trước đạp đổ hộp cơm của Tiểu Nhị rồi meo meo meo xách miếng thịt lên đánh chó.
Ăn nữa hả ăn nữa hả! Đã bảo là chó con không thể ăn mặn rồi cơ mà! Kêu mày mày không nghe, tao thấy mày đang muốn ăn đòn đây mà!
Sau đó Trại Linh đánh Tiểu Nhị tới cạnh cửa. Tiểu Nhị uất ức nhảy vọt qua bậc cửa. Lúc này Trại Linh mới kiêu ngạo lạnh lùng nhảy lên sư tử đá.
Thời Nhiễm vừa bận rộn xong đã nghe khách méc lại rằng mèo nhà cô đánh chó.
"Con chó con kia đang ăn ngon lành thì nó nhảy ra đánh..."
Thời Nhiễm phì cười, về nhà lại âm thầm thưởng thêm cho Trại Linh một miếng thịt bò kho lớn.
Làm tốt lắm! Cô bận rộn với sạp hàng nên không canh chừng được Tiểu Nhị. Mà chó con thì không kiêng ăn gì cả. Nhớ lại hồi còn bé cô còn nghe người ta nói chó nhà ai mà bị bỏ thuốc chết đấy, còn không tìm được hung thủ nữa cơ.
Cũng may mà có Trại Linh ở đây nên mỗi ngày có thể giúp cô trông Tiểu Nhị.
Trại Linh thò hai cái chân trước ra ôm thịt bò gặm gặm, trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Ai bảo anh chỉ có thể rửa bát chưa? Rõ ràng là anh còn có thể dạy chó nữa.
Tháng tư đã trôi tới những ngày cuối cùng. Việc buôn bán cuối tháng của Thời Nhiễm trừ tiêu hết ba mươi lăm nghìn tiền sửa nhà ra thì bây giờ vốn lưu động của cô còn lại ba mươi nghìn.
Cũng là nhờ sau khi làm xong ba bàn tiệc mừng thọ kia, cô lại nhận làm thêm hai bữa tiệc mừng thọ nữa. Mặc dù một lần thì hai bàn và lần còn lại thì chỉ một bàn nhưng tổng thu nhập cũng không tồi.
Đến khi Đảo Tọa Phòng sửa xong, cộng thêm buổi trưa và buổi sáng nữa thì doanh thu tháng sau sẽ tương đối khả quan đấy.
Thời Nhiễm xin ông Giả ở đầu cầu một ít hạt giống nho. Nhà ông Giả ở gần bờ sông. Bên cạnh ngôi nhà có một cái khung đơn sơ được dựng lên một cách tùy tiện. Trồng mấy cây nho này cho nó leo lên khung, cứ đến tháng chín tháng mười là có nho tươi ăn rồi.
Tất nhiên nho này cũng không phải chủng loại đắt đỏ gì, chỉ là loại nho bình thường hay được trồng trong nhà thôi, lúc kết quả có màu xanh lục. Theo như lời ông Giả nói thì giống nho này khá chua.
Mà nho chua Thời Nhiễm cũng bằng lòng. Chua thì có thể mang về ủ rượu cũng được mà, không lãng phí.
Thời Nhiễm vui vẻ cầm hạt giống nho về nhà. Trong sân trừ hai con đường mòn ngang dọc rộng đủ cho một người đi ra thì những chỗ khác toàn là đất hết. Một mảnh đất để không lớn như vậy, Thời Nhiễm cũng cảm thấy không đành lòng.
Thế nên cô quyết định sẽ quy hoạch lại sân nhà cho tốt.
Cây du già và cây quế chia ra ở phía Đông và phía Tây, còn ở cửa nhà chính thì có hai cái vại Thái Bình lớn. Đây đều là những thứ tạm thời không thể động vào.
Còn những chỗ khác, Thời Nhiễm chuẩn bị dựng một cái giá cho nho leo lên. Chừa lại một mảnh đất nhỏ để trồng ít hành tỏi nữa. Dọc theo hiên nhà ra bên ngoài tường thì trồng một ít mướp và bí đỏ. À đúng rồi, trong sân còn có thể đúc mấy luống khoai lang đỏ nữa. Chờ đến mùa hè là có thể hái lá khoai lang đỏ ăn.
Mùa xuân sắp qua rồi nên Thời Nhiễm cũng tranh thủ thời gian bắt đầu mua hạt giống để quy hoạch diện tích.
Ở giữa sân, cô còn chuẩn bị để một cái giường dây mây và một cái ghế xích đu nữa. Bốn góc của giường dây mây sẽ được buộc lên cây trúc. Đến mùa hè nóng đến nỗi cả người cũng khô đi thì cột màn chống muỗi vào bốn góc cột rồi buổi tối ngủ luôn trong sân là vừa rộng rãi mà vừa mát mẻ.
Trước giường dây mây đặt một cái bàn đá, thêm một cái ô che nữa. Chiều chiều lúc rảnh rỗi bưng một đĩa đồ ăn vặt ra đây, lại rót thêm một tách trà nữa. Nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời rồi.
Ngay cả Trại Linh cũng không nhịn được mà phải khâm phục Thời Nhiễm. Bàn về chuyện hưởng thụ thì đúng là cô có thể làm đến mức tận cùng thật.
Chỉ mấy ngày sau, kết cấu tứ hợp viện đã bước đầu hiện ra rồi. Chỗ cổng trong đi vào là có một vườn rau nhỏ. Ngoài ra bên cạnh còn trồng mấy cây mướp và bí đỏ nữa. Chúng đã bắt đầu leo lên theo tường rào rồi.
Bên ngoài mái Tây là giường dây mây và ghế xích đu. Vốn dĩ Thời Nhiễm định làm một cái giá ở ngoài mái Đông cho nho leo lên, nhưng sau đó cô lại cảm thấy cần gì phải uổng công vô ích chứ, cứ trồng nho ngoài Đảo Tọa Phòng luôn không tốt hơn à? Dù sao thì ở đó cũng có không gian sẵn rồi, chỉ cần dựng thêm mấy cây trúc nữa là được. Mảnh trời giữa Đảo Tọa Phòng và cổng trong đủ để cho mấy cây nho này leo rồi.
Trừ nho xanh mà ông Giả cho ra thì Thời Nhiễm còn tự mua về mấy loại hạt giống nho đỏ nghe nói rất ngọt nữa.
Đương nhiên năm nay thì chưa thể kết quả được. Nhưng chăm sóc tốt thì sang năm cô có thể ăn nho trong sân nhà mình rồi.
Thậm chí Thời Nhiễm còn trồng sen cảnh trong vại Thái Bình nữa kìa. Hạt sen vừa mở miệng nho nhỏ chìm dưới vại Thái Bình, ở chỗ mở miệng đã nhú lên mầm xanh nhọn hoắt. Một vại trồng sen cảnh chứ vại còn lại vẫn còn trống không. Thời Nhiễm rửa sạch vại từ trong ra ngoài, nghĩ trong lòng sau này mà có mua cá tươi về chưa vội ăn thì có thể nuôi tạm trong cái vại Thái Bình này cũng được.
Chỉ cần được chăm sóc tốt trong nhà thì cá tươi nuôi trong vại lớn trước cả tuần cũng không thành vấn đề.
Mặc dù nhà chính và mái Đông vẫn chưa sửa lại nhưng trong sân đã tràn ngập sức sống rồi.
Đến ngày Quốc tế Lao động mồng một tháng năm, cuối cùng Thời Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Đảo Tọa Phòng cũng sửa sang xong, chỉ cần cô đi đăng ký xong là có thể mở cửa kinh doanh rồi.