Mở điện thoại ra xem, hóa ra là trong nhóm có người hỏi cô trưa mai ăn gì.
Ăn gì à......
Thời Nhiễm suy nghĩ một lát, nhắn lại trong nhóm: [Ăn cơm bát bảo thanh mạch và canh vịt.]
Mỗi ngày đến thời điểm báo tên món ăn, luôn là thời điểm náo nhiệt nhất trong nhóm.
[Shinpachi Mạnh Mẽ Nam Tính: Cơm bát bảo thanh mạch là gì?]
[Đến Cầu Nhị Tiên: Cậu quản là gì làm cái gì, ăn ngon không phải là xong rồi sao?]
[Shinpachi Mạnh Mẽ Nam Tính: Bà chủ làm thì có món nào không ngon chứ! Nhưng mà thanh mạch là cái gì? Đúng là tôi chưa từng ăn.]
[Tiểu Mễ Đại Mễ: thanh mạch chính là lúa mạch lúc sắp chín còn chưa biến thành màu vàng, có thể nghiền nát thành mảnh vụn rồi đặt lên trên, hấp lên ăn!]
[Mẫn Mẫn: Oa oa oa, ngày mai chúng ta sẽ ăn món này sao? ]
[Tóc Đừng Vểnh Lên Nữa Có Được Không: Thấy cái tên cũng không phải nghiền nát... Mà từ sau khi tôi rời khỏi nhà thật sự rất ít khi ăn được lúa mạch tươi, hoài niệm...]
……
Thời Nhiễm nhìn đám người náo nhiệt trong nhóm, cũng không nói thêm gì.
Cũng là do hôm nay cô thấy trên chợ có người bán thanh mạch, mới nhớ đến thời điểm ăn thanh mạch rồi.
Khi còn bé nhà hàng xóm của cô ở vùng ngoại ô có nửa mẫu đất trồng rau, trồng một ít lúa mạch, là để hàng năm ăn đều được ăn thanh mạch.
Hạt lúa mạch màu xanh, khoảng thời gian sau khi tưới nước còn chưa chín, màu sắc vẫn là màu xanh biếc ướt át, nhân lúc này cắt bông lúa mạch, tuốt hạt lúa mạch bên trong ra, đặt lên cối xay, nghiền ra từng sợi tơ xanh biếc, chính là cái gọi là nghiền nhuyễn.
Đem phần đã nghiền để vào nồi hấp chín, rồi trộn với nước hành tỏi, mùi hương thơm ngát chỉ thuộc về lúa mạch liền tản ra. Hương lúa mạch ngọt ngào, dù không thêm gia vị, hương vị cũng vô cùng hấp dẫn.
Thời Nhiễm khi còn bé ăn cơm nhiều nhà, hàng năm vào lúc này nhà hàng xóm sẽ nghiền và luôn đưa cho cô một bát, mùi thơm ngọt ngào màu xanh này, đi theo cô rất nhiều năm.
Mà phần cơm bát bảo thanh mạch Thời Nhiễm muốn làm, cũng không phải xay nghiền, mà là trực tiếp lấy thanh mạch làm cơm hấp.
Nhân thanh mạch, quả óc chó đập vụn, nấm hương thái hạt lựu, giăm bông thái hạt lựu, củ năng… hấp chín rồi thêm nước gia vị, trộn đều là được.
Nhân thanh mạch như thế sẽ tự mang theo vị ngọt của món chính, Thời Nhiễm cũng không muốn dùng mỡ heo xào, luôn cảm thấy sẽ ảnh hưởng đến hương vị của nguyên liệu nấu ăn. Bản thân nhân lúa mạch cũng có độ dai, hơn nữa quả óc chó đập vụn cùng các nguyên liệu nấu ăn khác, răng môi va chạm, dương như khiến người ta có thể cảm nhận được đây là cuối mùa xuân.
Một phần cơm bát bảo thanh mạch, kết hợp với một chén canh vịt, hương vị vừa vặn thanh đạm lại ngon miệng.
Ít nhất trong mắt Mục Lệ Lệ, tuy rằng đi thật xa nhưng không được ăn mì sợi và địa tam tiên, nhưng có thể ăn được đồ ăn hợp khẩu vị như vậy cũng đã rất khó rồi.
Mục Lệ Lệ nhìn mấy người bạn cùng phòng nói sẽ vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, bây giờ thì chẳng có ai có tâm tư đi nói chuyện, mỗi người đều vùi đầu miệt mài ăn uống.
Đợi đến khi ăn hết một chén cơm bát bảo thanh mạch lớn, bạn cùng phòng của Mục Lệ Lệ mới cảm thấy mỹ mãn ợ một cái.
“Thoải mái, đã lâu lắm rồi tớ không được ăn thỏa mãn như vậy! Gần đây tăng ca thật sự mệt muốn chết, muốn ăn chút thanh đạm, ngoại trừ salad thì cũng là salad, ăn đến đầu tớ cũng sắp xanh luôn rồi.”
Mục Lệ Lệ hơi đồng tình nhìn thoáng qua đối phương: “Tớ đã bảo cậu đừng đến công ty đó làm rồi, nổi tiếng là thánh địa cạnh tranh mà.”
Bạn cùng phòng: “Tớ cũng có cách nào khác đâu, nếu tớ có nhà ở ngay thành phố B như cậu, thì tớ cũng chẳng liều làm gì. Haiz, tớ còn muốn nói điều này, sao lần này cậu lại đưa bọn tớ đến một tiệm mới thế, không phải lúc trước cậu nói chúng ta góp tiền rồi cùng đi ăn ở Thiêm Phúc Viện sao?”
Mục Lệ Lệ bĩu môi: “Vẫn là thôi đi, lúc trước là bởi ông anh họ nhà tớ học làm đầu bếp ở Thiêm Phúc Viện, tớ muốn đi ủng hộ anh ấy thôi.”
Nhưng ai mà biết anh họ làm một khoảng thời gian thì không làm nữa, đương nhiên bây giờ cũng chẳng cần đến đó.
Bạn cùng phòng còn đang buồn bực: “Đâu đến nỗi thế? Anh họ cậu không phải có tay nghề rất tốt sao? Còn không được giữ lại ở Thiêm Phúc Viện à?”
Nhắc tới cái này Mục Lệ Lệ cũng không biết nên nói gì: “Cậu biết ông anh họ tớ có cái miệng rất kén chọn chứ?”
Bạn cùng phòng gật đầu, ai mà không biết anh họ kỳ quái của nhà Mục Lệ Lệ, nghe nói lúc học trung học thành tích cũng không tệ lắm, nhưng bởi vì quá kén ăn, kén đến nỗi cân nặng không tới 50kg, là kiểu người đến trường thi thì có thể ngất vì hạ đường huyết ấy.
Mục Lệ Lệ: “Chính là bởi vì thói kén ăn đó, mà không ai trong nhà hầu anh ấy được, nên anh ấy phải đi học đầu bếp đó.”
“Học được vài năm, bản lĩnh thì chẳng thấy đâu, người thì ngày càng kén ăn hơn!”
Mục Lệ Lệ nghĩ tới liền đau đầu: “Anh ấy đi Thiêm Phúc Viện là do nhìn trúng tay nghề của đầu bếp Văn, nhưng mà, đầu bếp nhà người ta cũng đâu phải ngày nào cũng ở đó đâu.”
“Anh ấy cứ kén hết lần này đến lần khác...”
“Rồi thì đắc tội hết toàn bộ, những người từ phụ bếp tới làm tạp vụ......”