Mấy chiếc xe chạy đến đầu ngõ nhỏ nhà Hoàng Lão Tam, Hoàng Lão Tam và vợ là Lưu Bình đã chờ ở ngã rẽ, Lưu Bình mặc một bộ quần áo mới, thấy mẹ được người đỡ xuống xe, vội vàng kéo chồng đi lên đón.
Bà cụ Lưu lúc còn trẻ chịu nhiều cực khổ, về già cơ thể hay đau ốm nhưng nhìn sắc mặt cũng không tệ, quần áo được là phẳng phiu, đầu tóc cũng được chải cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt luôn mang theo ba phần ý cười, nhìn qua chính là dáng vẻ của một bà cụ hiền lành tốt bụng.
Được con gái đỡ lấy, bà cụ Lưu còn có tâm trạng ngẩng đầu nhìn xung quanh.
“Đường gần nhà các con sửa rất tốt, trước đây đến còn chưa bằng phẳng, đường lại nhỏ, ra vào bất tiện.”
Hoàng Lão Tam gãi đầu, chưa kịp nói gì thì em gái Lưu Bình, Lưu Doanh đã lên tiếng trước: “Cũng đúng, nhà anh rể bây giờ càng ngày càng tốt, nghe nói giá nhà bên này lại tăng rồi.”
Lưu Bình nhìn em gái với ánh mắt lạnh lùng: “Tin tức của Tiểu Doanh thật nhanh, đáng tiếc chị và anh rể em chỉ có một căn nhà này, còn phải ở, tạm thời không thể bán.”
Lưu Doanh bĩu môi, quay sang soi mói những thứ khác: “Anh rể tìm đầu bếp nhà nào vậy? Tại sao bên kia bốc khói cao như vậy. Lại nói mấy ngày trước chúng ta đi Thiêm Phúc Viện, thật là trùng hợp, lúc đó chỉ cảm thấy đồ ăn rất ngon, sau này em mới nghe một người bạn nói lại, đầu bếp ngày hôm đó chính là đầu bếp Văn. Sớm biết thế lúc đó phải nói một tiếng cảm ơn với đầu bếp Văn…”
Người họ hàng đi xe cùng tới ở bên cạnh cũng góp vui: “Đầu bếp Văn à, lúc trước tôi còn nhìn thấy ông ấy trên ti vi. Nghe nói đây chính là đại sư phụ của Thiêm Phúc Viện, bây giờ bình thường không còn nấu ăn. Vậy vận may của chúng ta thật tốt!”
“Không đúng, là Tiểu Doanh và Tiểu Hạ làm việc chu đáo.”
“Em thấy, vẫn là chị cả của chúng ta có phúc, gặp được người con rể tốt như Tiểu Hạ.”
"Không đúng, nghĩ lại thì cảm thấy thật vinh hạnh, phật nhảy tường chúng ta ăn hôm đó có lẽ là do đầu bếp Văn làm đó, tôi nói mà sao nó lại có thể ngon như vậy được chứ!”
…
Lưu Doanh đoạt được danh tiếng của chị gái thì vô cùng đắc ý, khuôn mặt hơi ửng hồng: “Có thể nói là tiền nào của đó, lão Hạ nhà chúng tôi nói, chúc thọ mẹ vợ, vậy tốn bao nhiêu tiền cũng đáng.”
Bà cụ Lưu được mọi người vây quanh, vui tươi hớn hở cười nói: “Đều tốt đều tốt, đi đi, chúng ta đừng chặn đường của người khác, mau vào nhà ngồi đi. Hôm nay gọi mọi người đến nếm thử tấm lòng hiếu thảo của con gái lớn nhà tôi.”
Một bà lão khuôn mặt khôn khéo, trạc tuổi ở bên cạnh cũng đi theo nịnh nọt: “Đúng! Tiểu Bình là con cả, tấm lòng hiếu thảo nhất định phải hơn em gái nhiều!”
Bà cụ Lưu ôm lấy em gái của mình cười nói: “Em cũng thúc giục lớn bé nhà em đi, đến khi chúng nó kết hôn, em còn sợ không có con dâu nấu cơm cho ăn sao? Hai con dâu hai con rể, may mắn này của em cao tận lên trời rồi.”
Một đám người cười nói vui vẻ tiến vào tiểu viện của nhà Hoàng Lão Tam.
Mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy một chồng lồng hấp thật lớn trong sân, khói trắng bay lên mang theo mùi thịt hầm, có mấy người phụ nữ đang rửa bát, chia bàn ở trong sân, còn có một hai người đang rửa rau và hoa quả ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại bưng rau và hoa quả vào phòng bếp.
Tiểu viện của nhà họ Hoàng là do cha mẹ của Hoàng Lão Tam để lại, được bảo tồn rất tốt, mặc dù sân không lớn, nhưng bởi vì chỉ có một mình nhà họ Hoàng ở, cho nên cũng không chật chội.
Nhưng đối với tình cảnh ngày hôm nay, nhìn quả thực có chút chật chội. Ba bàn khách còn chưa tới đông đủ, mười mấy người, cộng thêm hàng xóm và Thời Nhiễm đến hỗ trợ, hai mươi mấy người kẹt ở trong sân…
Hoàng Lão Tam dẫn mẹ vợ và họ hàng đi vào trong phòng chính ngồi, hôm nay vì tổ chức lễ mừng thọ, trong nhà đã dọn toàn bộ phòng chính, trong phòng chính bày ba cái bàn lớn, trong đó có hai cái bàn là nhà Thời Nhiễm cho mượn, ghế dựa là nhờ hàng xóm láng giềng gom góp.
Vốn dĩ nhà Hoàng Lão Tam nhìn bên ngoài có vẻ cổ kính, nhưng nội thất trang trí ở bên trong thì bình thường, cũng không khác gì trên thành phố, bày biện như vậy, đừng nói đến chuyện hòa hợp, cả căn phòng còn trông có vẻ kỳ lạ.
Lưu Doanh vừa nhìn, trong lòng liền sảng khoái như được uống nước đá giữa mùa hè.
Bà ta mời người đến Thiêm Phúc viện, bởi vì là nhà hàng cao cấp, bàn ghế thậm chí chén bát cốc đĩa được bài trí bên trong đều là cả bộ, nhìn qua khỏi phải nói có bao nhiêu thể diện, mấy đứa em họ nhỏ tuổi trong nhà, mỗi người đi vào đều vội vàng chụp ảnh đăng lên mạng xã hội. Sau khi trở về còn cảm ơn bà ta, nói hiếm khi ăn được món ngon như vậy.
Cho nên cho dù bởi vì đi Thiêm Phúc viện tốn mấy vạn, làm cho bà ta đau lòng không thôi, nhưng bà ta cũng cảm thấy đáng giá!